Lục
Bát Gửi Tro Tàn.
Em về
đốt lá
trong vườn
Khói
như lơ đễnh
đem buồn
cho không
Nắng chiều
vất vả
qua sông
Thương em
đến nỗi
khóc xong
lại cười
Giữ dùm
một chút
tình tôi
Đêm nghe
cát đổ
còn ngồi
nhớ nhau
Hỏi thăm
gió thổi
về đâu
Quên tôi
chết đứng
từ lâu
bên đường
Tro tàn
gởi lại
phong sương
Biết còn ai
đợi
cuối nguồn
nữa
không ?
Có Bao Giờ Chợt Thức
Tôi mang tình yêu em ra đi
Qua sông lần nào cũng khóc
Gặp những bến bờ ngày xưa cô độc
Soi bóng mình trên nước thấy xa xăm
Tôi giữ tình yêu em trăm năm
Về chân núi của một thời thề hẹn
Nhặt đá vỡ chất thành nhà nguyện
Đón mùa đông lên ngôi
Tôi đưa tình yêu em ra khơi
Gởi biển cả khoảng đời phiền muộn
Sóng gọi mời - và tôi - ham muốn
Một mình bơi dạo giữa ngàn thu
Tôi dấu tình em trong hoang vu
Sa mạc cát đã chôn vùi chứng tích
Em ngủ yên giữa đất trời tĩnh mịch
Có bao giờ chợt thức - nhớ ai không ?
Hoa Vàng.
Hoa vàng
rụng cánh
mồ côi
Buồn
như THU
đã phai rồi
từ lâu
Ta về
gặp lại sông sâu
Hỏi nơi áo lụa
qua cầu
lỡ bay
Hoa vàng
ấp ủ trong tay
Biết em còn nhớ
những ngày
gối chăn
Ta chờ
một chút ăn năn
Để thương em
biết bao lần
Thu ơi !
Hoa vàng
chới với
chơi vơi
Mình ta đau xót
gọi người
lãng quên
Ôm đàn
quay quắt
thâu đêm
Thèm hơi ấm cũ
gối mềm
vòng tay
Hoa vàng
tiếc
với ta say
Tìm trong men rượu
với đầy
tình xưa
Làm sao
rủ được cơn mưa
Cùng ta thức trắng
cho vừa
lòng em.
Vũ Xuân Chinh.