Nhà tôi
Nhà tôi đó, hướng Đông là hướng măt trời mọc
Nhà tôi đó, hướng Tây sau lưng là núi đồi
Đường về Tây Bắc không xa xôi
Là lộ lớn về Hoài Ân, An Lão…|
***
Nhà tôi đó, với những mùa giông bão
Ba tôi vẫn thường dùng cọc để gọng kìm
Vì nhà nghèo, nên lợp chỉ bằng những mẻng tôn,
Bao năm sau mới lợp lên ngói đỏ…
Tôi lúc đó, thuở còn rất nhỏ
Nhưng tôi vẫn biết, ba tôi thích làm vườn
Cam chanh, ,Xoài mít, Dừa ổi… đều được ươn.
Và Chuối nữa ba tôi hay trồng nhiều nhất…
Rồi lọn mía, đọt lang, nhánh mì ông chia từng khu đất
Chút chút thôi, ba chẳng ngưng nghỉ để vun trồng
Bán không chắc, nhưng chị em tôi sẽ được có ăn.
Ba tôi nghĩ, ông sẽ hết băn khoăn.
Vì tuổi dại tôi thường ưa cây trái...
Người nào thích, ba tôi đều thếch đãi
“-Nhà tôi nghèo nhưng lòng hiếu khách không nghèo”.
Ba tôi bảo mình muốn gì nó sẽ theo
“Mình gieo phước sẽ được lấy phước”.
Mẹ tôi hiền và thương ba tôi như mong ước:
Cho ba tôi say sưa thoải mái làm vườn-Tăng gia tốc…
Đường nhà tôi phía Tây Nam có lên một con dốc ...
Người lấy củi từ rừng đôi lúc muốn dừng chân
Họ thường nhà tôi để xin một gáo nước rất cần
Hoặc xin đứng dưới một gốc cây cho đỡ mệt
Tí tách khỏe rồi họ lên đường đi tiếp
Căn nhà tôi, ba tôi tặng họ nụ cười- Lịch thiệp
Rồi cây lớn lên cây trả về sự chết
Như ổi năm xưa tôi nhớ rõ mòng mòng
Những buổi chiều ba tôi hái chưa xong
Qua trận mưa… sáng mai rụng hết
Hương hoa trắng lăn, và trái nằm la liệt.
Tôi chẳng tiếc hơn: chỉ thích hít hương ổi thơm lừng…
Ba tôi thấy tôi,
Ông hỏi bỗng dưng:
Sao con ra đây:Học hành không được chậm ngưng?
Tôi trả lời tôi thích mùi hương ổi…
Một mùi hương qua gió thổi…
Ba tôi cười hiền, ba sẽ trồng lại-Dễ thôi ...
Ổi Xa lị, ổi Thái Lan ba trồng hết rồi …
Nhưng loại số này từ đâu bay tới…
Trái nhỏ nhoi, hoa- hương- vị- tuyệt vời.
Rất bình thường mà lại phi thường
Mùi hương này ai chẳng qúi chẳng thương…
…
***
Mười mấy năm trời xa cách quê hương
Tôi nhớ một khu vườn mà tôi luôn tưởng tượng
Tôi nhớ một mái nhà có mẹ có ba tôi…
em về thăm lại...
Em về thăm lại nhà mình
Dừa xưa đã cỗi thưở mình vào yêu...
Hắt hiu cây lá tiêu điều
Hắt trong phong cảnh đượm nhiều sầu bi
Cha già cha đã ra đi
Mẹ già mẹ đã qui thì cõi tiên
Tre già măng mọc tất nhiên
Một đàn cháu dại ngoan hiền chạy rong
Thương cha nước mắt chảy ròng
Thương mẹ em khóc bế bồng ảnh di...
Nghe lòng ước muốn đôi khi
Xây dựng tân cảnh xoá đi nỗi buồn?
Nhưng rồi dòng lệ cứ tuôn
E chăng cảnh mới vọng nguồn xưa đau…
Làm con nghĩ trưóc suy sau
Mới cũ hoà hợp mới giàu tình thương
Đắn đo suy tính đôi đường
Soi trong giếng cũ bóng gương thêm lồng…
Hà hồi một chút đêm đông
Chàng ra ý lệnh sưả... đồng dựng xây!