Đêm bệnh viện.
Đêm bệnh viện sâu hun hút
đêm xuyên thấu ngàn nỗi đau
thương điệu oằn mình của người đàn bà vượt cạn
oa oa tiếng trẻ chào đời.
Trăng treo lửng lơ
ngọn dừa cong vít
ca phẫu thuật mệt nhoài
vì sao rớt vào đêm
áng mây buồn rụng hạt xuống mông mênh.
Đêm bệnh viện
có giọng ho khàn của cụ già mắt nhắm
hồn lênh đênh
trong phòng cấp cứu
tiếng gào khóc từ ly.
Đêm bệnh viện
hành lang sâu hun hút
tiếng khóc cười rơi đau
cuộc đời ai rồi cũng như nhau
sinh
lão
bệnh
tử
bao giờ mới thôi?
Rồi mùa đông cũng vỗ cánh bay
đi.
Cầm dấu ái trên tay, em vội vàng xuống phố
váy hoa bay căng gió ...túi mọng đầy
nàng đông khoác áo trắng lưng chiều ...ùa qua ngõ nhỏ
em cũng muốn gieo hạt nhân tình ngang lối đó mà anh!
Trong em bây giờ phố vẫn ngắt xanh
tiếng vọng phố tan tầm lại vỡ òa không gian hoàng hôn đỏ
từng sợi nắng xuyên màu thủy tinh.Chiều không dưng méo mó
hay là rét đông về làm mắt phố co ro.
Áp tay lên ngực mình em sưởi cho làn dấu ái khỏi hư hao
góc phố quen
quán chiều
chỗ ngồi xưa chỉ mình em ...và khoảng ghế kia vẫn trống
giọt café rơi đều chạm đáy cốc im lìm ...mà nghe song sóng
gió cứ đẩy mơ màng mấy sợi tóc ngà say.
Trở gót quay về
em vẫn cầm dấu ái trong tay
qua ngõ nhỏ...hình như mùa đông vẫn còn đâu đó
thu ngưng đã lâu rồi
sao phố cứ ngây người ngơ ngẩn
chắc phố cũng như mình
đợi một ngày...
đông cũng buồn mà vỗ cánh bay đi .
NGƯNG THU