Tổ quốc.
Có một thời yêu
ngờ nghệch
đắm say ngờ nghệch
Cứ ngỡ Tổ quốc là trên hết
Khi chạm vào hồn vía sẽ linh thiêng
Chạm vào đây
ngỡ sẽ hoá rồng tiên
Lòng đau đáu nỗi niềm mất nước
Khi bay vút lên cao
tận trời xa mơ ước
Cả đêm đen của một thời ô nhục
Cái riêng tư bỏ lại phía sau mình
Cứ ngỡ yêu là phải hy sinh
Là tận hiến
không ai màng danh lợi
Lắm kẻ vinh quang
Bao người chìm nổi
Chân lý công bằng sao vẫn gọi nhầm tên!
Có một thời ngờ nghệch
Không quên
Tôi đã hiểu mơ hồ về Tổ quốc
Thế mới biết dễ gì yêu đất nước
Khi lòng mình còn cạn hẹp với non thiêng.
7.11.2014
Ngõ hẹp.
ngõ hẹp dần
lối mòn cũng nhỏ dần
mòn như cái cối xay trầu của bà tôi
mòn như con đường làng
mỗi ngày mẹ tôi ra sông giặt áo
mòn ánh trăng khuya
cong vút lưỡi liềm
rơi xuống
chạm ngõ nhà em
tôi đã mòn
và đời thôi đã hẹp
lối nhỏ dần nhỏ dần
lấp khuất
ngày thì xa mờ mịt
chỉ lòng tôi chưa cạn đêm sâu
ngõ vắng rồi
giờ biết về đâu
khi em mở lòng em, ngọn gió
khi tôi khép hồn tôi, ngọn cỏ
phía xa mờ
trăng đã tàn đêm
đã mòn rồi
vét cạn gì thêm
câu thơ cũng hẹp dần
lối nhỏ
phút giây này mấy ai cạn tỏ
ai người bầu bạn tri âm
khi em chạm tới nỗi buồn
mới hay đời chiều đã cạn!
Nguyễn Ngọc Hạnh.
10. 2014
Gửi ý kiến của bạn