Chiều
em hát anh nghe
khúc tình ca Trên ngọn tình sầu*
thay vì Khúc Thụy Du* của một thời đắm đuối
anh lặng yên
nghe chiều mây rong ruổi
cơn gió ngang về
âm vọng thuở hồn nhiên.
Đã lâu rồi em quên mất những bài ca về lứa tuổi thần tiên
là bài ca từ vần thơ óng mềm như suối tóc
đã xa rồi một khoảng trời xanh... xanh màu mắt ngọc
mùa phượng cuối cùng hoen ướt góc tuổi thơ.
Rồi em muốn tình đời không những chỉ là mơ
hạt yêu thương nẩy mầm ngoan mỗi sớm
nụ hôn đầu đời mãi trong hoài niệm
anh có còn nghe?
Em muốn làm cơn gió nhẹ bay ngang thềm nắng trưa hè
ru anh say nồng mộng ước
em chỉ muốn hát anh nghe Khúc Thuỵ Du đắm đuối
mải mê lạc khúc tình sầu
hạnh phúc tôi...hạnh phúc tôi *
lời yêu thương mê vọng phím âm người
anh có còn nghe?
NGƯNG THU
* tựa đề và lời bài hát KHÚC THUỴ DU và
TRÊN NGỌN TÌNH SẦU thơ của Du Tử Lê
Trót lỡ với mùa thu
Góc nhỏ Nga Viên sáng nay chợt nở bung mấy nhành Ngọc điểm. Những tia nắng ban
mai vuốt mấy sợi long lanh lên hoa tím cánh mềm, đôi chích choè líu lo nhảy
quanh chùm phượng cuối. Giọt cafe sóng sánh nỗi niềm nâu khúc nhạc Từ Linh
Tôi lắng chìm trong nỗi khánh kiệt mùa hè bởi những vần thơ bên ngày nắng vô
vi. Một thoáng suy tư chiếm dày cõi vắng. Không dưng bầu trời cũng lặng yên
xanh như màu biển lặng. Một chút mơ hồ qua như thoáng mây trôi. Tôi chợt nhận
ra rằng đâu phải chỉ riêng tôi...
Ở phía bên kia góc quán nhỏ tôi ngồi. Cũng có kẻ như tôi chìm trong sâu lắng.
Ánh mắt nâu trong dõi vào khoảng lặng, sợi khói thuốc mơ màng quyện xoắn lấy hư
vô. Ly cafe đen từng giọt nhỏ vào miền hoang vắng lô xô. Nghe niềm nỗi tưởng chừng
như dâng kín. Một buổi sáng chào nhau bằng ánh nhìn câm nín. Thanh âm cuộc đời
đôi lúc lặng đi đâu...
Cơn bấc đầu mùa cũng vừa ghé đến hiên xưa. Có phải rằng thu chớm về ngang con
phố, đâu rồi tiếng ve ngân vang giục giã mùa hè gọi cơn mưa đổ, cánh phượng đỏ
giã từ ươn ướt phiến mi cong. Ngày chợt đi và tôi chợt thấy nao lòng, một nỗi
buồn không tên... nỗi buồn quên tuổi.
Đời người ai chẳng một lần đi qua những núi đồi sông suối. Chông chênh chông
chênh thuyền ngược xuôi dòng. Một năm có bốn mùa xuân hạ thu đông. Cơn cớ gì
nhau mà vào thu là lá rụng...can cớ gì tôi cứ mãi chìm trong tiếng chiều vàng
khô gió cuốn... mùa thu quyến rũ tôi rồi... nên thật lòng tôi hướng nhìn về phía
xa xôi. Xin mùa thu ngưng lại. Dẫu cứ mùa lên là cõi lòng tê tái... chiều quán
vắng u buồn tôi mê mãi tiếng thu rơi. Thu ngưng nhé một chiều mọng ướt đôi môi.
Tôi hát khúc mùa thu cho người tình tôi yêu quý. Vẫn biết giọt mưa thu còn nhiều
uỷ mị... nhưng mùa hãy thương tình tôi trót lỡ với chiều thu.
Đêm nguyệt bạch
Ta cuộn mình
giấc liêu trai
nguyệt đêm bạch tạng rơi ngoài hiên mơ
khói sương
sương khói
khỏa mờ
thung sâu hun hút
một bờ mây vương.
***
Ta ngồi đếm những niềm thương
lòng chênh vênh
cõi mê thường đắm sâu
ta vào thơ
người nào đâu?
chiều mênh mông quá
tìm nhau bao giờ?
***
Mà không...
là chỉ tình cờ mùa đông trắng
chợt bất ngờ neo đơn
chợt thương màu mắt dỗi hờn
chạnh lòng nhớ nụ môi hôn giã từ
***
Biết đau từ bấy... đến chừ.
NGƯNG THU