Em,
Ngày ta ra thác nguồn ngắm trời gió lộng
Bờ nước cạn nào sao không cạn ở nơi em
Biết bây giờ,
Dẫu đã mù khơi
Và hắt hiu vàng như một hiện tượng
Có đớn đau lòng sao cho tỏ nơi địa bàn
Điểm chỗ chôn em
Sâu nơi một giòng nước
Bao la như một tình yêu
Em nằm đó tình chị
Nghĩa anh
Xót xa vận mệnh
Cuộc đổi đời,
ta buồn không tỏ bước chân em
Ngày em đi,
Hăm hai tháng bảy ngoài trời biển động,
Gió thét gào như tiếng mẹ gọi con,
Gió giặc biển,
hẳn đã đưa em vào lòng người
như thiên cô tình sử.
Ngày ta ngồi,
Bên giòng sông thầm thì hoang đường
Ngỡ em về như giòng sông đẫm liệt
Ở gốc mơ này
Em mênh mông phù hộ bóng ai đây...
Xa đã là xa, em vô tri tượng đá,
Gần như chốn này, ta chẳng hiểu những ngang ngổn đời ta
Tâm tư loãng thoảng--điên trừu tượng
Thể chất ngây ngây--tỉnh viển vông
Dưới bầu trời xám mọng mưa em có tỏ
Có đớn đau đời
Cho ta rõ nơi địa bàn điểm chỗ chôn em...
Gửi ý kiến của bạn