Thiên đường gió.
(cảm tác ca khúc Trăng Quê Nhà - NS Đỗ Thất Kinh)
những ngày bộn bề giấc ngủ ôm gai
Thơ lìa xa tôi như chối từ nỗi chết
canvas đêm căng đen nét cọ
ai vẽ trong tôi thiên đường gió
xương rồng ôm nhau không đau
gai đâm gai nảy nụ sống mềm
đêm trôi trước thềm sinh-tử
thiên đường gió xóa sau lưng
"cuộc đời ơi tôi sống đâu gút mắc
một nửa yêu thương đừng cứ phải để dành"
câu Thơ này của Mẹ là Tình Yêu của Ba
câu Thơ tôi sắp viết là Tình Yêu của ai
hay dấu tình tôi để lại
một ngày dẫn lối
tôi đưa tôi về lại thiên đường
thiên đường tôi bỏ ra đi
- thiên đường của gió
mùa trăng trở mặt
tản mạn tiếng kinh mong cầu
lời sầu lên dã man (*)
tôi để dành nơi ấy một hồn hoang
cây Thơ nhánh gầy
trổ xiên tháng ngày gió gãy
tình tôi đâm chồi từ những nách gai xương
buồn thương nét cọ thập giá trắng
canvas phơi lòng nghĩa trang đêm
ai vẽ khúc kinh mong cầu
ru tôi nẻo về bỏ ngỏ
Thơ - đường bay
thiên đường Tình Yêu căng gió.
_______
(*) Lời bài hát Trăng Quê Nhà (Đỗ Thất Kinh)
Vô cùng.
là tình anh dịu dàng
khi đêm thả những lời nguyện cầu mơn man nếp tóc
nụ hôn xa
- chiếc nơ gió cài lên tuổi hồng
đêm Thánh vô cùng
vô cùng giấc em an miên
là bình yên ngún cháy
ký ức huyền băng
nụ hôn đẫm nước
em ướt tràn lửa lạnh long lanh
con đường dạ quang
- hồng ân bóng tối
người đàn ông dùng lửa thắp gió
đêm Thánh vô cùng
vô cùng bước anh
là trắng ấm mùa yêu
dòng sông bay
con thuyền ủ gió
Ngôi Lời chờ đợi
tròng trành cánh buồm vực sâu
điên mơ căng tình trên môi Chúa
đêm Thánh vô cùng
vô cùng ước vọng câm
là con đường huyền băng
Tình Yêu khởi xuyên tháng ngày vành đai giấc lặng
là ký ức trở gió lộn về
trên thân người
câu kinh chới chới
là muôn đêm Thánh vô cùng
vô cùng
vô cùng
vô cùng...
khi ta yêu nhau
HDP