Xuân mới
Kìa em
xuân mới sang rồi
lắc lay mưa bụi ru lời ngây thơ
ta nghe
rất khẽ
- bên bờ
trần gian tách vỏ buông hờ
ý xanh
Nghèo
Con phố nhỏ chiều xuân
nỗi buồn mắn đẻ
niềm vui hiếm muộn
tôi ngồi bên hiên ve vắt tiếng cười
ngai ngái mùi hoa đào rữa
khăm khẳm khói nhang nghèo
hai mươi năm với tôi tết và xuân chỉ giản đơn chừng ấy
Bến hèn
Về nằm trên cỏ mà nghe
con chim hót nát bốn bề mù không
giêng hai có kẻ theo chồng
cho người ngồi xé mạch lòng tìm xưa
bến hèn chiều cứ gieo mưa
bờ tan tác gió thuyền phờ phạc neo
thề nương theo khói bếp nghèo
lẫn vào cay đắng bọt bèo thế nhân
Phượng Trương Đình.
Gửi ý kiến của bạn