Dịu dàng cơn gió mùa thơ
Có chút dịu dàng len trong vạt nắng
cơn gió nồng nàn muốn hôn
bởi cánh hồng nhung lung lay quyến rũ
âm mùa chạm tháng tư ngoan
Có cánh bướm vàng chiều mơ lang thang
vườn ai ngập ngàn hoa tím
chú ong vo ve hút từng nhụy phấn
chăm chỉ cần cù ươm mật đời vui
Có ngọn gió vừa ngang qua thơ tôi
chiều lên rộn ràng ngôn ngữ
có chút tình yêu len vào câu chữ
vỡ òa trên áng mây thơ
Có nỗi niềm đau rơi lũng sâu chờ
cánh thiên di buồn mãi miết
hạnh phúc nơi đâu làm sao tôi biết?
trái tim nhỏ bé dại khờ
Có những phím đời dìu dặt vần thơ
cơn mơ tháng tư rót tràn nỗi nhớ
bổi hổi chiều mưa gió òa trăng vỡ
đâu rồi một thoáng mây xưa ?
Có những chiều vàng, chiều vàng đong đưa
đong đưa, đong đưa nỗi nhớ
nỗi nhớ dịu dàng, dịu dàng muôn thuở
đợi chờ cơn gió mùa thơ...
Lạc phố
Ta thấy ta
trong dáng chiều xưa rất
tự tại như là
chưa từng biết bâng quơ.
Ta thấy em
bên phố ngồi mê mãi
hỏi vì sao
màu thu bỗng
cơ hồ …
Lòng đã muốn
thì hỡi lòng cứ trải
tình đã thơm
ơi ngọt đắng đừng quên.
Chiều đã xuống
ừ bóng chiều đã xuống
có lẽ nào
ta lạc phố không tên.
Nỗi buồn có bấy nhiêu này thôi nhé
thẳm sâu ơi!
xin trút hết một lần.
Ta thấy ta
một dáng chiều xưa rất...
mộng như là ...
em hoài tuổi bâng khuâng.
NGƯNG THU