Ngày
Chan Hòa
Là
mặt trời rạo rực phương đông lên
Là
vỡ chìm khao khát. Pha lê đêm
Thời
khắc tan nghìn sao khuất núi
Bỏ
xuống như mây vạt ngày rất nhẹ
Có
đuôi mắt lá đưa thầm
Ta
cũng thế. Chút hồng khe khẽ
Chạy
mướt gió khuông trời tơ lụa
Bổng
trầm những nốt nhạc bay cao
Đàn
chim ấy chưa một lần bỏ phố
Phố
lao xao khua mùa lá mới
Nói
với nhau bàn tay nhỏ reo chuông
Gọi
người về. Ban mai vừa tới
Nói
riêng mình. Ấm ngọt giữa môi tan
Ấm
như thể thu nghìn giọt nắng
Nở
như bông phố ngọt trưa hồng
Cúi
xuống nhẹ vai ngày run mắt gió
Gọi
nhau về. Nhà ai vừa khép cửa
Sắc
rơm chiều. Rất dịu. Rồi tan
Rồi
như mơ như mơ. Bay vào chiêm bao
Nỗi
mê hoặc muôn đời giấc ngủ
Một
điều gì nghe tựa tiếng xôn xao
Đừng
tan nhé cho thầm thì gần lại
Trái
tim này mỏng lắm như gương
Sợ
vỡ những lần thao thức dậy
Là
thức dậy vô cùng biết thế
Ngó
chung quanh ngó đất nhìn trời
Sợ
hụt hẫng nên ôm vào rất vội
Là
tôi là tôi là tôi
Như
viên đá lạnh trong ly nước
Sống
tận cùng. Chắc thế. Đã tan ra
1.2015
Tượng
Đêm
1.
Đêm
hôm qua dường như chưa tan
Bóng
ẩm ướt trên đường sâu cắn lá
Những
lời dang dở nói không ra
Bướm
thoát ra từ một loài sâu tối
Là
ai. Động cỏ dấu chân đêm
Trong
bóng tối ngập ngừng bóng sáng
Dấu
chân đêm mọc lên hình nhân
Tim
vừa đập. Bàn tay vừa ấm
Vừa
bên người, vừa đã xa xôi…
Dấu
chân đêm im lìm bóng đứng
Ăn
vào khuya bén rễ châu thân
Mới
sớm mai đã rêu lên mầu tượng
Tượng
may ra còn nhịp tim phấp phỏng
Dợm
chân đi hình nhân của bóng
Nơi
xum xuê hình ảnh một ban mai
2.
Thảng
thốt chiều đứng lại
Như
ai vừa gọi phía bình minh
Ôi
thương quá bóng vừa lên thơ dại
Dại
con bóng theo người mải miết
Đi
về đâu cuối trời biền biệt
Nặng
chân ngày hình bóng phôi pha
Mỗi
bước qua trở lòng hóa đá
Bóng
thương hình mỗi ngày mỗi lạ
Đường
rất dài và đến. Rất xa
Bóng
cũng cũ theo người già năm tháng
Lòng
ai bấc lụn xuống đêm thâu
Khuya
bốc mộ chiêm bao còn ảm đạm
Tội
con mắt mấy đời lệ hạt
Hai
dòng đi kéo nụ đười ươi
Bóng
ngửa mặt xót hình nhân dị dạng
Cơn
nhớ bao lần đau lột xác
Vết
già kham nữa vết thương xanh
Hình
vỡ bóng một niềm đau đã khác
Đầu
thai tượng mở mắt trời xanh mướt
Biết
tìm đâu cái bóng lung lay…
Thôi
có khóc cũng xin đừng ngó xuống
(tập
thơ Ký Ức Của Bóng, 2013)
Gửi ý kiến của bạn