Hạnh phúc
Sáng
Hạnh phúc nở bung trong căn nhà
nâng cánh những giấc mơ màu hồng ra phố
chiều
những bụi bặm theo chân hạnh phúc về
nghi ngờ bén rễ trong lòng tin yêu
Đêm
hạnh phúc rời bỏ căn nhà
những giấc mơ nằm chờ xanh rêu...
Những người cô độc
những người cô độc
chơ vơ trên dốc cuộc trần
những tiếng cười khuyết tật
tiếng khóc mang nhiều khuôn mặt...
à ơi
ơi à
những người cô độc
tự ru mình trong suốt cuộc viễn trình
chiều sa mạc
đêm rừng hoang
những vầng trán nhàu nhĩ suy tư
những đôi mắt chỉ nhìn thấu bơ vơ lòng mình
những người cô độc
hát cho mình nghe
này gió
này mưa
này ngày không đáy
này đêm không màu...
Ở trọ
Ba mươi năm
Tôi cõng trên lưng những ánh đèn thành phố
Ngậm ngùi dấn thân vào trò chơi số phận
Vùn vụt lao qua tôi những khuôn mặt
Những cái bắt tay
Chưa kịp lưu dấu hình hài hư thực!?!
Len lỏi qua từng ngõ ngách
được thua mất và còn...
ba mươi năm
tôi vẫn còn ở trọ trong quán lòng tôi
những giấc mơ còng gió không đủ sức thắp lên màu cổ tích...! !
Thế chỗ
Về làm thân cát bụi
Nghe chiều lên men đau
về làm thân lá cũ
nghe mùa lem hương xanh
về làm dòng sông nhỏ
thương khát vọng phù du
về làm cánh đồng nẻ
thấu phiến đời nhỏ nhoi/
Mòn
Gió quất theo triền giấc mơ
rúm ró vầng trăng nguyệt thực
câu thơ toang hoác buồn
nằm nghe đời khóc tiếng trăm năm!?!
Đợi người đi
thời gian khuyết tật
người về
mùa đã rêu xanh...!!!
Tháng năm
những giọt tóc hờn...
nhểu vào cơn mơ:
“Hoang thực!!!"
Giữa vũng thời gian
lênh loáng
Vơ vét chút tình vụn vỡ
Chẳng hàn nổi trái cô đơn.
Đen
Từ biệt em
tôi về ...
Mặc khải những nỗi buồn
cầu siêu những mảnh niềm tin!
Không thể xanh như cỏ
Không thể vàng như nắng
Đành đen như ngõ nghèo
hun hút đêm!
Đêm quạnh
Ngã vào đêm
nghe đau từng thớ nhớ
kẻ ngày xưa
giờ cũ cả môi cười
dòng tóc tủi
mùi tay xa lạ quá
gió ghé vào ngùi kể chuyện phai phôi!
con trăng đứng rũi rời trên đỉnh lá
nhỉ giọt buồn xuống phố vắng. Bơ vơ!
sương đôi khóm. mọc vỉa hè. quạnh bóng!
mảnh đèn nhầy. lác đác chiếu.ngu ngơ!!
Ngã xuống hồn .nghe đau từng thớ nhớ!
Phượng Trương Đình.