Ngàn năm bụi phủ linh hồn
Này lời nguyền ngàn năm trong mầm đá
Của mê man thành quách Vijaya
Những nữ tiên hiện ẩn giữa sương tà
Và tiếng gió rít gào bên tháp cổ
Này sợi mây riết ghềnh trong thớ nhớ
Những gai đâm vào cổ tích mịt mù
Mộ đá Chàm đã hóa những hoang vu
Và bí ẩn vàng Hời nghiệt ngã…
Tàu Mekong ướp hồn trong băng giá
Dưới biển sâu năm tháng hãi hùng
Và trăm năm làm thân khách lạ
Báu vật Chiêm thành sâu giấc miên mung
Này Hồng Hải trùng khơi phiêu lãng
Những âm ba thiên cổ dội về
Và đêm nay, tháp Bạc có trơ vơ
Khi mảnh trăng kiêu kì hôn đỉnh tháp.
Ta trầm tự, cơ duyên dung hạp?
Nghe thiên thu mộ gió giấc sâu nồng
Hỡi linh hồn từ tiền kiếp về không?
Cho ta thấy điệu Chaligia huyền thoại.
Hỡi Shiva, mang gì vào bóng tối
Mà ngàn năm nghe phủ bụi cô đơn…
An Nhơn, 27/05/2015
Em có trở về
Em có trở về sông Côn
nhắc lại thuở tóc tém trèo me ngược cồn cát vàng trắng hạ
mùa ngô đồng xanh lá
mùa ta mới biết thương...
Em! Có trở về ngõ lấm bụi đường
nhánh mù u đơm bông rụng hạt
mình đã vẽ trái tim nhau lên cát
nghe bổi hổi nhịp phù sa...
Em! Có nhớ cánh đồng chiều mình cắt cỏ cùng ba
ba bảo, vài năm nữa sẽ cho chúng mình kết duyên đôi lứa
đôi má em đỏ hây hây như ngày đông hong bên bếp lửa
cười thẹn thùng, anh cũng mắc cỡ kéo sợi cỏ rơi hoang
Em! Có trở về sông Côn
nghe tiếng sóng vỡ chân mây nhắc ngày hò hẹn
cây cầu bắt ngang nối liền hai bến
anh sẽ cõng em qua mùa cỏ lau trắng mướt triền quê
Em! Có trở về sông xưa
con cá trắm cắn đọt rau lang thả tràn giọt nắng
con nước cuốn em đi đã qua bao mùa dòng sông nơi anh chẳng còn phẳng lặng
mười năm, hồn vỡ liêu xiêu...
Em, có trở về sông Côn
hãy đến với anh bằng cơn mưa đầu hạ
nghe gió cõng nắng chiều
nghe con bướm trắng lạc bầy đậu trên chùm hoa tim vỡ
… nhắc lại những mùa yêu.
Hạnh phúc trổ mầm từ phía cô đơn
Anh vốn dĩ chẳng thuộc về em
cũng chẳng là của riêng ai cả
em đã ngộ nhận chăng
khi sự thiết thân bỗng dưng xa lạ
anh nói gì đi! hỡi người...từng là tất cả của em.
Em nằm nghe gió giũ những cành mềm
và khô rạc, ôi miền xa ký ức
cứ ngỡ trái tim anh yêu em rất thực
nhưng...
tất cả chỉ là ngộ nhận phải không anh?
Giấc mơ yêu chợt vụn vỡ tan tành
lâu đài cát sụt sùi nơi đầu sóng
có một thứ được gọi là niềm tin đã bị ai vùi lấp
em sẽ sống sao giữa thế gian này?
Chân khỏa triền say
bụi sóng ghẹo trêu bám mềm tóc rối
thủy triều dâng...nhịp tim hấp hối
em khóc
trắng giọt buồn vỡ nắng cay cay...
Em sẽ kể anh nghe câu chuyện chiều nay
họ đọc trên blog radio, "viết nỗi đau lên cát"
giọt nước mắt cuối cùng dành cho anh và... em sẽ khác
sẽ thôi thương, thôi nhớ người à
Những tháng năm nào ta đã đi qua
có nuối tiếc
có hờn ghen phải không anh một thời khờ dại
cảm ơn những đúng sai của ngày hôm qua
và tạm biệt nhé tình yêu không bao giờ quay trở lại
em sẽ xóa nhòa tất cả những ngộ nhận về anh
Bình minh
sợi nắng cong níu ngọn cỏ xanh
đọt sóng hương trầm tan mắt gió
em chợt nhận ra một điều bé nhỏ
có những hạnh phúc đơn sơ mà mỗi ngày đều trổ mầm từ phía cô đơn...
Nơi đây tuyết rơi, quê mình một mùa gió trắng.
này dải đất miền Trung ơi đã hai năm rồi ta chưa về lại
Vancouver mùa này tuyết trắng
ở quê mình, mùa nắng gió hanh hao…
ta đi từ xóm nghèo
làm kẻ tha hương
có lúc nước mắt rơi đọng ngưng thành tuyết
ta nhớ mẹ gánh gồng
cánh đồng chiều gốc rạ trơ khô từ ngày con đi biền biệt
nhớ đứa em còn bé dại ngây ngô.
ba à, bên này lạnh lắm đôi bàn tay có đôi lúc con thấy chơ vơ
thèm bếp lửa quen những đêm tháng tám
cơn mưa đầu mùa gió run rét đạm
gia đình mình ngồi dưới bếp nướng khoai
tháng sáu bên này trắng những hạt tuyết rơi
con nghe nói quê mình nắng dữ
nội có còn nhớ thằng cháu ngày xưa sau bao năm nó làm người xa xứ
thuở bé vẫn hay vòi tiền mỗi khi nội gọi nhổ tóc sâu
con vẫn mong ngày về
tắm dưới cơn mưa ngâu
phụ ba mẹ qua những tháng năm cơ hàn khốn khó
hôn lại dòng sông Côn ngàn năm sóng vỗ
ba mẹ à,
rồi con sẽ về ươm hạnh phúc trổ mầm từ mảnh đất khô cằn nắng hạ miền Trung…
Ai làm con phải mồ côi
con thèm giấc ngủ tròn nôi
ai mang con bỏ chợ trời thế gian
kiến vàng gánh gạo đầu non
nẩy lưng rơi hạt nhân gian xuống đời
mẹ mang con bỏ chợ trời
sương đông lảy động tơi bời bể dâu
mai này con biết tìm đâu
à ơi câu hát nát nhàu tuổi thơ
với tay chạm nỗi bơ vơ
hàng mi rong ướt thấm về khóe môi
ai làm con phải mồ côi
vành nôi ngơ ngác…lạc lời mẹ ru
Tự khúc
Bến cũ mười năm thả sóng trôi sông
đò không khách, đêm đêm trăng vỡ
ủ kỷ niệm xưa say trong mắt lệ
ông lái đò buồn
buông nhành trúc câu trăng…
Còn đâu những hẹn hò thuở ấy bến My Lăng
em hẹn mùa sau theo chàng về bên ấy
mười ngón tay đan
con đò chiều miên man là vậy
hạnh phúc neo mình trên nhịp thở đôi môi…
Ngày đó có còn ông lái đò ơi?
rượu đã lên men mười năm hò hẹn
đợi mãi ánh trăng non mà sao chẳng đến
ông lái đâu rồi
sao chẳng chở trăng về neo lại bến xưa?
Sóng vỗ vào mây thành những cơn mưa
nay bến cũ đìu hiu
ly cà phê hoài niệm
qua lối hẹn xưa, hoa giấy ngủ mê ủ mình trong sắc tím
dòng sông âm thầm riết ký ức vào thơ…
Bến My Lăng, An Nhơn, 30-3-2014
Tháng bảy tìm mưa
Tháng Bảy...đội nón đi rông những cơn mưa
Lội bì bõm dưới đồng mùa gặt
Vô tư ầu ơ...vẽ mưa đáy mắt
Lang thang đầu nguồn ngắm hoa cải bên sông.
Tháng Bảy ngây ngô
Bong bóng phập phồng
Con chim non rét run rúc vào lòng mẹ
Một chút quen thôi mà sao ấm thế
Theo con cả cuộc đời, bình yên ấy không quên
Tháng Bảy, mưa về nặng trĩu hạt hơn
Lũ cá rô tung tăng vùng mình chừng thích thú
Đàn chim kéo nhau tìm về nơi trú ngụ
Cô bé láng giềng tinh nghịch...nháy mắt rủ tắm mưa
Tháng Bảy, gió về lạnh lắm ký ức xưa
Mưa chẳng thôi rơi, mẹ nấu canh chua với cá rô đồng con bắt
Bếp lửa đêm quen, hòn than đỏ rực
Sưởi ấm chút gì của ngày nhớ...tuổi thơ tôi.
Tháng Bảy mùa về thiêm thiếp buồn vui
Ở bên kia sông, con bác Ba mới cưới
Anh Sáu làng bên đôi mắt buồn rười rượi
Vì lỡ thương thầm cô gái bên sông...
Tháng Bảy, mùa vàng cải nắng đơm bông
Dì Năm báo tin ông Tư vừa mất
Có cơn mưa nào vỡ trong tim rất thật
Thành điệu khúc hương đồng theo ta suốt trăm năm.
Bước chân liêu xiêu ngã vỡ trời chiều
tôi mục rỗng lòng mình
thai ngén đứa con của quỷ
với những vần điệu du dương ủy mị
như những giọt nước mắt của kẻ sát nhân
đứa con của tôi hay là chính tôi giữa cõi miên trần
vật vã những yêu thương, khai hoang những luống sâu hốc tối
để cấy vào lòng đêm những hoang mang vời vợi
hút ánh sáng mặt trời trơ trọi qua mùa trở dạ hoài hoang
ôi, đứa con
của những mùa trốc lở
hút tủy sương mà mãi chẳng thành người
đứa con đã bị bỏ rơi
có mẹ là bóng tối
có bố là mặt trời
một thằng bố đi hoang suốt đời khiến con mình biến thành quỷ dữ
suốt đời chỉ biết hút tinh tủy sương khơi…
ôi đứa con của những tháng ngày không biết vui
năm bữa say, hai bữa ngất ngất đời chông chênh nhịp gió
rồi điên gào
rồi lõa thể hồn mình với tháng năm đày đọa
bước chân liêu xiêu ngã vỡ trời chiều…
Đứa con xa xứ
em đi về bến lặng
rũ hương khóc cuộc lưu ly
em đi về phía gió
bỏ lại sau cả tuổi xuân thì
này cô gái tuổi em mười sáu
xa quê hương xa mẹ xa cha
xa giàn tigôn hoa vỡ bên hiên nhà
xa áo trắng thơ ngây, em làm đứa con xa xứ...
cô gái ơi, hương tóc mây ngàn say lòng người lữ thứ
chốn mưu sinh đô hội cõi đời
lần đầu tiên xa nhà...em khóc
nấc nghẹn ngào thành hai tiếng...Mẹ ơi!
Sài Gòn, phố che chân mây rong dài sợi nắng
chẳng như quê mình thênh thang gió neo cánh đồng xanh
em, cô gái quê lên chốn thị thành
vẫn vất vả đôi bàn tay bé...
ừ! dẫu ở nơi đâu thì em vẫn thế
sống thẳng ngay, chân chất thấm đượm nghĩa tình
giữa cạm bẫy xô bồ lòng vẫn kiên trinh
mặc cho năm tháng sói mòn đời bạc thếch
đã bao lần nước mắt rơi giữa cô đơn mỏi mệt
em tự an ủi mình phải mạnh mẽ hơn xưa
gửi về mẹ tháng lương đầu em còn nhớ lắm
niềm vui kia nhắc mãi đến bây giờ...
vậy mà đã 8 năm rồi cô gái nhỉ
nơi thôn quê ba mẹ tuổi xế chiều
một ngày nắng trốn những vòm mây ký ức
em vẫy tay chào phố về với những thương yêu...
về thôi em
ngày xanh gió lộng
về thôi em
bếp nóng hiên nhà
em nhặt cánh sầu đông đặt lên giàn tim vỡ
cúi nhặt đời mình từ đôi mắt mẹ mong...
Hương mùa
hồn ai neo giữa cõi này
chiều nay phố bỗng ủ đầy hơi sương
ngô nghê hát khúc vô thường
vin sợi gió, tìm hương thuở nào
con tim thôi những thét gào
hồn ơi trắng những miền lao đao tình
đêm, khát vỡ bình minh
mùa rơi hương sữa trở mình chơi vơi
ta nâng một chén phù khơi
uống hương tháng chín ướp vời vợi thu
Vân Phi