gửi Vương Ngọc Minh
có thư thả không
còn lại lắm tháng năm củi mục
chữ nghĩa ngày càng dung tục
con người ngày càng thích chửi đổng
24 chữ cái vốn đã sứt mẻ lại thêm tì vết
khi bóng tối ngày càng dày đặc bạo lực
đất trời lẩn thẩn thêm những sấm sét vô tình
chả biết làm gì
chỉ biết sẻ trái tim
soi mói những con sông nước lợ
đang bốc mùi phèn trên từng tấc da thịt người tình
tâm thất có trăm nghìn mạch điện
mạch hẹn hò lại từng góc phố mất gốc
mạch thương tật biết chai lì mụt cóc
mạch thất tán nghễnh ngãng
mặc cả thăng trầm
đâu đây cũng râm ran lắm bực dọc ưu phiền
vách tâm khảm khằn hằng hà dấu xước
cào từ thủa hoa niên
chân bon xiêu vẹo vào cõi hỗn mang
lý lịch tợ viên gạch nứt
câu thơ đầy chấm phẩy hồ nghi
những thườn thượt cũng hối hả vụng về
ý thức được vòng vây bủa của ta bà
tôi nộ cuồng tợ lưỡi dao cùn ngu muội
tháng, ngày mất giá trên từng bữa cơm, áo
chỉ còn an phận trên những phẳng phiu vô cảm
một cơn địa chấn nào
đã kéo lôi theo
lòng hớt hải cùng phận người phận nước điêu linh.
chân dung tự thú
[một lần nữa!]
bước hẳn vào trong cái tồi tệ nhất
để thấy mình chỉ hư cấu, thêm thắt tình tiết
[thật ra chỉ là ...] một bức phác
họa mấy mươi năm trước
mà bất cứ họa sĩ nào cũng có thể phóng bút
trong lúc xuất thần
[từ than chì!]
riêng tôi [chẳng phải là họa sĩ!]
đã phải bôi bỏ đồ đi lại nhiều lần
lượng máu đang tuôn
ra ở mẫu than chì thương tật
từ những lần
gọt, chuốt
chẳng cần thời gian nào tẩy, xóa
bức chân dung lem nhem
vẫn biến dạng
bởi dòng nước ngược
của cơn mưa lịch sử
chẳng cần cơn địa chấn nào va, chạm
lớp vôi tự thú
[từ bức tượng tạc ngạo mạn]
vẫn rơi, rụng
bởi những biến động
thiếu dự báo
cào xước trên tường vách là chuyện bình thường
của dời chuyển
trầy trụa trên chân dung
lại là chuyện bất thường của sơ suất
khi chường mặt
ra với hành lang căn phần.