Thứ Bảy
Đàn chim thảnh thơi vui hót
Nhún nhảy trên chiếc lá non
Vén mây mở bầu trời rộng
Ngày xanh xanh đến vô cùng
Thứ Bảy một mình say cạn
Thong dong từng giọt Trịnh buồn
Đời ơi, tình thoảng mấy chốc
Rồi theo thác lũ về nguồn
Thứ Bảy trái tim du mục
Xuyên trăm chữ nghĩa dịu dàng
Ngày mai còn ai ngồi đọc
Thấu hiểu tình thơ của nàng?
Hoa cúc
Hoa cúc của mùa thu
Dây dưa ngàn nỗi nhớ
Đánh thức miền ấp ủ
Trong trái tim dại khờ
Tình yêu không bến bờ
Nổi nênh thành con sóng
Giữa biển thu tĩnh lặng
Ký ức mọc âm thầm
Bàn tay anh hát đưa
Thuở heo may khẽ chạm
Đôi mắt anh bùng lửa
Má thiếu nữ ửng hồng
Rối tóc thu nồng nàn
Nụ hôn đầu mê đắm
Tình mấy chốc xa vắng
Thương ngày xanh ngậm ngùi
Hoa cúc còn bên đời
Lòng người còn thao thiết
Dẫu rằng em cũng biết
Đấy là chuyện ngày xưa…
Mùa thu bất tận
Mơ những ngày Thu gõ cửa
Bung thơm tóc rối dịu dàng
Nhịp phố đông
Người bon chen nghẹn lối
Riêng cho em ngõ tĩnh hoa vàng
*
Xin năm tháng lòng anh không đổi
Dẫu nỗi đời dâu bể đắng cay
Dẫu ham muốn đầy rẫy trên cánh đồng màu mỡ
Dẫu chát chua, dẫu bội bạc ngập đêm trong nhà ai trăn trở…
Mong ý nghĩ anh an giấc khi về
*
Vẫn muốn bên anh sau hoang hoải cơn mê
Đừng xô trái tim rỗng rang kí ức
Sợi chỉ niềm tin lúc gặp bất trắc
Ngả vào vai anh,
em bé nhỏ vô cùng
*
Dẫu biết anh và mùa thu dùng dằng
Thổi bập bềnh giữa hai chiều buồn vui bất tận
Vẫn chỉ mong, chỉ cần như bông cúc nép bên hiên thầm lặng
Mặc ngoài kia bao cuộc đưa tiễn nhau qua…
Thương về ngày trước
Người bước đi mê mải
Mặc sóng sánh hồ thu
Em thương về ngày trước
Nặng lòng khúc gió ru
Thuở tóc xanh môi thắm
Đôi mắt còn thơ ngây
Ngực kêu muôn ngàn tiếng
Rả rích như mưa mây
Em thương về ngày trước
Những đêm trăng không mờ
Nỗi nhớ nhung chín đỏ
Thơm lừng trong giấc mơ
Cách xa tan thành lệ
Chảy hóa một cơn mưa
Mùa Thu từng khó ở
Khi chúng mình đôi bờ
Mẹ bảo: Yêu là thế
Luôn chấp nhận bến chờ
Đập nát ngàn dâu bể
Níu cuộc tình nên thơ
Bây giờ Thu chung lối
Lá vàng rơi hững hờ
Em thương về ngày trước
Tuổi hoàng hôn bơ vơ...
Trần Ngọc Mỹ.