Ngày rất tôi.
lần lựa tôi viết câu thơ
viết cho em
nhận hững hờ cho tôi
lần lựa phố ướm chiều côi
vào chiếc lá mục vừa rơi vỡ ngày
đêm nối đêm nữa đêm say
tôi nối tôi nữa loay hoay gỡ mình
rồi mai mai nữa mai thinh
thương im ắng biết tự mình xôn xao
Sốt.
...
Và tôi con hẻm con đường
Em qua để một vết thương ổ gà
Sàng lọc.
thừa yêu mang ghét bỏ ra
có khi đang nhớ cũng là đang quên
Lạc.
cái vui dụ dỗ cái buồn
nên yêu đi lạc giữa nguồn ngọn đau
từ em mấy bận mắt sâu
tôi khuya khoắt tỉnh ngồi lau tiếng cười
Hôn khuyết.
bàn tay lần cúc ngực em
mở khuy nhớ bung một đêm rã rời
hôn người nửa cái vành môi
nửa trăng khuyết chạm lẻ loi tôi về
Thói quen.
Ngày em vui ngày tôi vui
Đêm vừa đủ tối nụ cười ăn năn
Hút thuốc là một thói quen
Dùng để biết mà đánh răng nỗi buồn
Tạ tội.
Em là một buổi ban trưa
khi đứng gió lúc thì vừa bóng râm
tôi là một gã mây câm
không hiểu nắng nên chỉ lầm lũi mưa
Nguồn cơn.
Lạc mình giữa một đêm không
Nghe thương nhớ chảy thành dòng qua nhau
Thì em một đôi mắt sâu
Tôi bốn mùa cạn cơn đau khuya này
Ngụm hờn trách uống mong say
Sao cứ tỉnh những lắt lay nỗi buồn
Thôi em rượu nhạt lời suông
Nói như ong bướm diễn tuồng yêu câm
Vá mưa.
xâu khuya vá một lùm mưa
buồn vui rớt đáy đã vừa vựa trăng
hồn đêm lở nhịp cài then
tôi không gõ những muộn mằn trong em
trời mang hoang gió nhiều thêm
thôi
gửi lại
nửa êm đềm trao nhau...
Bây giờ.
Bây giờ ngồi giết cơn mưa
Xác môi hôn chết từ xưa lạnh rồi
Bây giờ tôi với mình tôi
Nghe kỷ niệm đã mồ côi tiếng cười
Lạc.
Lập lờ đom đóm lạc đêm
Và tôi lạc phố giữa thèm thuồng xưa
Vầng trăng lạc suốt mùa mưa
Bỏ rơi vũng nhớ giữa bừa bộn nhau
Đêm và đêm nữa đêm sau
Em bội số của nỗi đau n lần
Riêng.
Em còn ký ức nào không?
Cho tôi gửi chút mây hồng về đêm
Chiều và những bước chân êm
Bốn mùa trăng vớt êm đềm đi qua
Thôi thì như hạt sương sa
Ngày chồi nụ khuya tàn hoa vãn cành
Vàng thì vàng xanh thì xanh
Nhớ không nhớ sao cũng đành người dưng?
Tôi còn đôi mắt rưng rưng
Mai có khóc cũng để mừng hôm qua
Khúc tôi.
Nỗi lòng mắt lá rưng rưng
Hạt sương ngậm tiếng người dưng hững hờ
Bầy chim tha thả vẩn vơ
Búi rơm dệt khói quấn mờ mờ trăng
Nỗi niềm
ướp gió lên men
Say quen.
hát tiếng người quen dịu dàng
Dắt nhau mùa thu.
Cho em nửa khúc mùa thu
Nghe trong mưa đụng sương mù lá bay
Thương em nguyên vẹn một ngày
Lót cỏ úa và nằm lay trăng vàng
Bên bờ tôi gió sang ngang
Thơ ngửa mặt dạo hành lang nỗi buồn
Nhà thờ rơi một nấc chuông
Thu thăm thẳm giữa một luồng heo may
Cạn chiều.
Chiều cướp một giỏ hoàng hôn
Đầy hoan lạc và mùi cồn trong anh
Câu thơ đuổi riết ngày xanh
còng thương nhớ và trói quanh nỗi buồn
Dự cảm.
Nhiều khi ta thấy nhỏ nhoi
Như hạt cát giữa lạc loài biển em
Nhiều khi ta rất màn đêm
Giữa muôn trùng tối vén rèm tình nhân
Nhiều khi ta muốn đánh vần
Thốt không nổi lời yêu sân si người
Nhiều khi ta lẫn tiếng cười
Giữa tiếng khóc để mua vui một ngày
Nhiều khi có nhiều khi say
Tình như rượu té lăn quay giữa đời
Nhiều khi ta với cuộc chơi
Thắng cũng lỗ thua chẳng lời ngày xanh
Nhiều khi tình rất mong manh
Như cọng cỏ vấp phải mành sương mai
Nhiều khi em hay là ai
Đến để trống một chỗ dài tình ta
Tràn.
Ngày tôi ran rát mưa rào
và em như một thoái trào của đêm
nhiều khi chẳng nói gì thêm
bởi im ắng ẩn dụ thêm nỗi buồn
cho nhau một nụ hôn suông
và khi khóc để cởi truồng tâm tư
lau đi mấy giọt thực hư
thì đã biết tình tràn như biển hồ...
Tại vì.
Tại vì xa lắc xa lơ
mới thu mà đã dại khờ mùa đông
tại vì tình lỡ lông bông
nên tôi ướt hết chiều giông gió người
này em đặt núm môi tươi
trên bờ vai cũ tiếng cười đã khô
thương nhau một trận mưa rào
nấp không kịp những hư hao cửa lòng
em còn đo đắn yêu không?
bài thơ cũ đã lấy chồng khi hôm...
Pha cà phê.
Sáng nay ngồi chắt tình yêu
Trong phin đen đá ít nhiều vị em
Giọt nào hắc ín màu đêm
Giọt nào bèo bọt đã hom hem ngày
Tay run khuấy loãng tình này
Lỡ nên đổ nửa vơi đầy của nhau
Đêm và đêm rêu rong.
Bàn tay anh duỗi vào đêm
Ngón chai nhỏ đã tuột em mất rồi
Lần khuya tiếng cóc không thôi
Nhảy qua nỗi nhớ nghiến môi điếng lòng
Một cơn mưa thế là xong
Ngoài kia xanh vẫn rêu rong đấy mà
Khúc đêm.
Rẻo buồn vạt cỏ âm sương
Đêm vơ vét gió mùa đương dậy thì
Trơ lòng một những đôi khi
Lặng yên nhớ để buồn di chuyển ngày
Một lần mang ghét đi vay
Yêu không trả nổi những ngày đoan trang
Thôi em. đời cũ đá vàng
Về đắp đất mà thắp nhang cuộc tình
Trăng lở.
Sông bờ lở sông bờ bồi
Trăng nguyên rụng cũng chẻ đôi nỗi buồn
Người khỏa sóng tay chèo run
Lỡ đâu làm nát nửa truồng trần trăng
Trăng ký gửi.
1.
Lần trăng xé rách con đò
em và khói thành một kho nỗi buồn
2.
Lần trăng chảy loãng chân cầu
lội kỷ niệm ngập lút đầu nhớ nhung
3.
lần tôi cởi hết mông lung
mặc áo nhớ rộng thình thùng bóng em
ĐỖ TẤN ĐẠT