Quang gánh thu.
Con sóng gió đẩy thuyền mây đi đâu
Tình yêu anh xô cảm xúc em về nơi không bến
Khoảng mênh mông giữa đôi ta âu cũng là định mệnh
Cái mệt nhoài mong chờ cũng ngọt lắm lúc gần nhau
Đêm lặng lẽ về nỗi nhớ lại chênh chao
Bóng tối vu vơ hanh hao sầu lên mắt
Khi ánh bình minh rũ hạt nắng vàng trong vắt
Em lại hồn nhiên đỏng đảnh vô tư
Em hoá thành hai người giữa cái thực hư
Yêu anh lắm nên khóc cười như trẻ
Tự an ủi dùng sắc màu tô vẽ
Đánh bóng tình yêu bằng những nụ cười
Bằng những vần thơ đâu đã cạn lời
Vỗ nhẹ ưu tư để anh yên dạ
Nhưng đôi lúc nỗi nhớ về nghiêng ngã
Lại trẻ con lại hờn tủi trút vào anh
Anh đã thổi hồn thu vào đôi quang gánh
Để em rong chơi rải hết quãng đường
Rải nét hồn nhiên
Rải hồng má ngượng
Rải thu vàng
Rải gió
Rải tình yêu
Cám ơn ta đã quen nhau.
Tháng mười một kéo dài thêm nỗi nhớ
Gặp lại tình cờ ta ngỡ còn thu
Và cái nắng tháng mười gom không đủ
Để mưa nhoà cho ký ức về mau
Em chới với... trong tim như có bão
Cứ ngỡ người quên
Cứ ngỡ xa rồi
Em lạc lõng giữa tháng mười ...bối rối
Tìm chốn bình yên xoa vội trái tim
Anh lại bước qua vùng trời màu tím
Để khoảng yêu xưa lịm một màu thương
Và em lại chìm trong ảo tưởng
Nhớ nhớ, chờ chờ
Ngượng ngượng, say say
Ngày mai nếu có duyên ta gặp lại
Giữa thành phố đầy những cặp tình nhân
Dẫu đôi mắt còn ẩn nhiều vương vấn
Hãy mỉm cười: "cám ơn ta đã quen nhau"
Đi - về.
Ta về lại nhớ ta đi
Nghe lời ru mẹ gió vi vu buồn
Đất cằn nhớ giọt mưa tuôn
Ta xa lại nhớ suối nguồn yêu thương
Ta mong manh nhớ con đường
Nhớ về một cõi vô thường lá rơi
Ta loanh quanh một kiếp người
Khóc cười từ thuở chào đời thành nhân
Ơn cha nghĩa mẹ một lần
Cho ta được sống vạn lần yêu thương
Có hờn nhớ lúc ta thương
Có xa thì cũng vấn vương thuở nào
Thôi đi đến chốn hư hao
Hẹn về có chốn thanh tao an lòng
Đi - về một trái tim hồng
Yêu thương chảy mãi như sông dạt dào
Nhật thực.
Anh đánh thức một mặt trời trong em nóng bỏng
Một mặt trời dịu dàng khoác lên nét hồn nhiên
Một chút đam mê
Một chút ngoan hiền
Anh bỗng hoá đêm đợi chờ khao khát
Em đánh thức trong anh một vầng trăng dịu mát
Ngọt nỗi nhọc nhằn
Bát ngát cánh đồng xanh
Vàng ánh suy tư
Tỏa sắc yên lành
Đêm trăn trở
Gió gọi mây khẽ thức
Vũ trụ xôn xao một lần nhật thực
Đêm ngã vào ngày
Bóng tối mềm tan
Anh ngã vào em
Bình minh dần sáng
Dải lụa mây nhàu nát phủ chân trời
Ta đánh thức nhau...
Thầm lặng
Không lời
Nghe nhật nguyệt rã rời ngày mờ mịt
Ta đánh thức phút giây tĩnh mịch
Cho Thiên Hà một dãy đứng hờn ghen
Những hạt mưa trăng.
Bỗng dưng em gặp mưa về
Mây nhìn
Lá ngắm
Bốn bề gió trêu
Trêu em dáng nhỏ làm xiêu
Hạt mềm
Hạt ngã
Hạt liều
Hạt say
Hạt ve vuốt lọn tóc mây
Hạt thưa như lọc áo bay phố cười
Hạt tô hồng... ngõ đông người
Áo se thêm mỏng, nặng đời lãng du
Hạt loan một vạt sương mù
Che hờ vai mảnh
Dáng Thu dương trần
Hạt ngân đôi ánh trăng ngần
Soi trong chiều muộn phố dầm dề mưa...
Đi tìm mùa thu.
Ta tìm một sắc thu...
Ẩn trong mắt em mềm ướt
Thấy mình quay về bên bờ cỏ mượt
Trăm năm mòn hồn, em đánh dấu sầu lên nỗi cô đơn .
Bên kia đại dương, hạnh phúc quanh em màu nắng ?
Hay mơ về ta, kẻ ăn mòn thế kỷ
Ta chất vấn Thu, hất tung hạt vàng uỷ mị
Mà bóng nàng hoàn mỹ đến ngu ngơ
Buổi chia tay... nụ hôn dại khờ nóng hổi
Ta khoá vào sợ Đông về đánh cắp mùa Thu
Đêm trở hư hao giấc ngủ muộn màng
Mảnh chăn ấm ngỡ tay nàng mềm mại
Ta giấu thời gian chờ em trở lại
Chiếc lá vàng góp sức cội hồi sinh
Thế kỷ già nua ta thu mình vào cổ tích
Thu xoay vòng
Đợi người... ta trở về ta
Nụ hôn trước biển.
Em treo nụ hôn trước biển đợi anh
Cơn gió mặn nồng nàn ...như dừng lại
Em thẹn thùng
Em ái ngại
Sợi tóc mai đâu che được môi đầy
Những vạt nắng ngủ ngày vươn vai đứng dậy
Tung hạt vàng phủ lấy biển và em
Nỗi nhớ ngập ngừng
Nỗi nhớ đầy thêm
Những con sóng tràn lên bờ nằm dỗi
Em treo nụ hôn đầu tiên bối rối
Biển nghĩ gì mà vội vã xanh hơn
Xa xa cánh buồm thu luồng gió ngược
Chiều vội về
Anh có vội về không
Biển nhớ ai biển ầm ầm sôi động
Môi em nồng đợi đắng ngọt cùng anh
Cảm xúc lạ vượt trùng khơi tung cánh
Sóng dâng cao
Đêm cũng mặn
Cát oằn mình
Những vì sao rủ nhau thành dải nép nhìn
Sóng vẫn hát ru tình bao khát vọng
Giấu vào tóc nụ hôn cuồng bỏng
Biển ghen hờn tung sóng phủ bờ xa
Đêm Vu lan trên đất Việt.
Đêm Vu Lan tôi nghe gió kể
Đất Việt anh hùng trải bốn ngàn năm
Mẹ nằm xuống lời ru vàng nghĩa đậm
Cha trơ xương cho lúa thắm hương đồng
Đêm Vu lan nghe đất mẹ khóc ròng
Hồn chiến sĩ hát vang bài ra trận
Hương vạn nén khói đưa lời nguyện khấn
Xin hoà bình nước Việt mãi hùng thiêng
Đêm Vu Lan nghe tiếng biển thét rên
Trường Sa vọng hay Hoàng Sa dậy sóng
Những linh hồn Việt náu nương gió lộng
Theo tàu đi ngăn cản bóng quân thù
Tháng bảy miền Trung sương phủ đêm nhoà
Dáng mẹ vẫn lưng còng hình đất Việt
Ôi tấm lưng mang lời ru tha thiết
Truyền muôn đời khí thế của Cha Ông
Hòa trong tiếng núi non đồng vọng
Ngân hồi chuông hội triệu những linh hồn
Gọi thế giới Từ bi, thương yêu vô lượng
Buông bỏ nhẹ nhàng tham vọng cuồng ngông...
Nhớ người dưng.
Sao tui bỗng nhớ một người dưng
Ý nghĩ miên man thật khác thường
"Cái ông" gì đó sao kỳ vậy
Cứ ở trong đầu... tui nhớ thương!!!
Sao tui lại nhớ một người dưng
Chẳng họ hàng chi chẳng huyết tình
Cái nhìn "tia sét" về thấy nhớ
Vào thẫn , ra thờ ...hỏi nín thinh
Sao tui nhớ lắm một người dưng
Ai biểu khi không lại đến tìm
Đi về sao giấu hồn tui mất
Đi kiếm lòng vòng suốt mấy đêm
Người dưng kia hỡi cho tui hỏi
Ông thích tui mà... không nói đi
...ô sao ông cũng trông thờ thẫn
Lúc gặp nhìn tui chẳng nói gì
Ôi trời! Bệnh lạ lây nhanh quá
Chẳng biết rằng ai bệnh trước rồi
Định lòng hỏi tội ông trước đó
Bệnh mà cũng biết kết thành đôi
Chẳng biết lỗi ông hay lỗi tui
Mà sao nỗi nhớ nhảy chia đôi
Bên ni bên nớ hồn đi lạc
Tui nhớ ông rồi... ông nhớ tui...
Buông.
Một chiều nắng gọi gió về
Vuốt ve Cát Trắng đê mê hạt mềm
Người qua ôm hạt cát êm
Thẫn thờ tay trắng lặng im vô thường
Lan Anh
Vu lan con nhớ Nội.
Tháng bảy mưa dầm dề
Áo lam lên chùa
Vu Lan đã về...
...con nhớ nội
Nhớ buổi tiễn đưa bước chân về lầm lũi
Nghĩa trang buồn... không tin người đã đi xa
Vu lan nhớ người
Chuông vọng vang xa
Thắp nén hương khói la đà che ảnh
Tháng bảy heo may đường xưa mưa lạnh
Tội những âm hồn còn canh cánh cõi dương
Chật vật tháng ngày con mãi tiếc thương
Nhiều mộng mị đêm trường không an giấc
Nội vẫn sống bên con rất thật
Như Tết nào con gói bánh mừng Xuân
Đến một ngày con nhận thực hư
Rời cơn mộng
Thôi gọi thầm "nội hỡi!"
Tay lần hạt tụng trì mong cảnh giới
Tây Phương miền hướng công đức... nội siêu
Vu lan về ngọn nến hắt hiu
Mùa lá đổ khói lam chiều mờ bóng
Đầu con gối lên kinh chìm giấc mộng
Bóng nội về thanh thoát tựa làn sương
Lan Anh
Gửi ý kiến của bạn