Hoa ngàn năm.
Như chút sầu len lén gọi
Em đi hoa lá hững hờ
Thẩn thơ con bươm bướm đợi
Hoa lòng dấu hẹn mắt trưa
Còn đâu màu trăng tơ nõn
Anh nghe hương bủa đất trời
Dáng em đèn hiu hắt bóng
Mỏi mòn ngày tháng rong chơi
Em qua đời anh một dạo
Để giờ đường lạ bước chân
Tiếng kêu loài chim hoang thổ
Chết trong nỗi nhớ âm thầm
Ngồi nghe thời gian gõ nhịp
Trên miền dấu tích tàn phai
Giọt lệ như vừa rơi xuống
Bao la khóc một đêm dài
Anh gom nỗi buồn thế kỷ
Trái tim hâm nóng bao giờ
Chờ ba ngàn năm hoa nở
Yêu người yêu mãi hương xưa.
Gió thu xưa.
Gió mùa thu thoáng qua
Mùi tóc em rớt lại
Màu mắt nào chứa chan
Trong tình yêu chín tới
Hồn em tràn nắng thu
Cho lòng ta thêm ấm!
Vẫn gió mùa thu xưa
Mùi tóc cũ tìm hoài
Màu mắt nào đã phai
Kỷ niệm nào trong tay
Tình em giờ đắng cay
Mưa chiều nay đã cũ!
Ta về trên lối mưa
Những muộn phiền quên hết
Người con gái thuở xưa
Kéo hồn ta biền biệt
Gió mùa thu vẫn ru
Nhưng tình em đã chết!
Cứ gọi là cố nhân
Cho tình vơi nỗi nhớ
Cứ được là ăn năn
Vơi nỗi khổ bên đời
Ta gọi mãi tên em
Tiếc thương tình ban đầu!
Mưa vàng nỗi nhớ.
Buổi chiều em chẳng bên ta
Mưa vàng nỗi nhớ lạc xa biển hồn
Cà phê đá lạnh môi hôn
Vẽ vòng khói thuốc cô đơn khung trời
Nhìn đời gác cánh tay xuôi
Hăm ba năm thấy tuổi đời già hơn
Sài Gòn lạc bến Thủ Thiêm
Và ta tự hỏi, đã quên được gì!
Bài tình cho mai nầy.
Anh về cúi mặt riêng anh
Mà nghe dâu bể vây quanh đời mình
Lòng trần còn nợ câu kinh
Duyên nhau vướng lại khúc tình tự yêu
Mỹ Tho bay lá me nhiều
Cho đêm mộng vẫn cheo leo đỉnh hồn
Mắt em còn đó dỗi hờn
Cần Thơ anh với nỗi buồn thiên thu!
Hoàng Cúc.
Tôi về trú dưới hiên mưa
Nhà bên hoàng cúc cũng vừa trổ bông
Sao em lại mặc áo hồng
Sao không áo của ngày hong tóc chiều!
Tôi về buổi đó buồn hiu
Nhà em cửa đóng, gió reo cổng ngoài
Mình tôi và lá thu rơi
Ơi, màu mắt đợi tím trời nhớ nhung!
Tôi về nghe giọt mưa lòng
Bên nầy sông, bên kia sông mịt mờ
Bây giờ cũng dưới hiên mưa
Đâu còn màu áo ngày xưa, tôi chờ!
Tôi về làm kẻ trễ đò
Nhà bên Hoàng Cúc cũng vừa sang sông
Ngoài trời mưa, mưa trong lòng
Mùa thu đẫm ướt một dòng thơ đau!
Tiếng độc huyền.
Tiếng độc huyền rơi từ quá khứ
Xé hồn ta, chảy máu trinh nguyên
Áo hoa mờ ảo trong sương mỏng
Là những ẩn tình ta với em!
Phương Nam ơi, bạt ngàn lúa trổ
Cánh cò chao, trắng muốt tuổi thơ
Và trai, gái vẫn thề non hẹn biển
Phải lòng nhau nên cứ bắt đợi chờ!
Tiếng mẹ ru, võng đưa kẽo kẹt
Gió ruộng đồng khuấy động thời gian
Trong im vắng, đừng ai làm tan vỡ
Giữa không gian, trầm bổng một ngón đàn!
Chiều Bảy Núi, đất trời như gần lại
Đêm Núi Sam, trăng đẹp quá trăng ơi
Trong sâu thẳm đắng cay và hạnh phúc
Ta ru ta, với thân phận làm người!
Đừng nói trăm năm đi không tới
Cuộc đời nầy như giấc ngủ non
Tuổi thơ ơi, nụ cười mới lớn
Người học hoài chưa hết cái khôn!
Ta đứng cười vang cùng thế sự
Lở, bồi rồi như một giấc mơ
Để nghe trăn trở bao dòng lệ
Đủ biết tình yêu chẳng bến bờ!
Cả một đời ta, vai gánh nặng
Văn chương, thân hữu với tình em
Thiên đường, địa ngục gần nhau lắm
Còn tiếng độc huyền rớt trong đêm!
Trúc Thanh Tâm