ném lại chuỗi cười rờn rợn
người tình quàng vai bóng tối bỏ đi
thằn lằn vẫy đuôi rướn mình lên… vuốt mặt bạn nó
hình như hai đầu trục trái đất già nua cọ xát vào vũ trụ tiếng rên nhức nhối
có thể giờ này bên kia bán cầu người đàn bà trở về sau một đêm khiêu vũ với gã đàn ông khác/nhưng không phải chuyện nghoại tình
cách dăm ba phút nhìn ly rượu bùa mê/hiện hình câu thơ họ Vũ
ô kìa, chờn vờn bướm đêm/có phải Trang Chu về mời tôi cùng vỗ bồn ca… chui vào cổ mộ?
tiểu nhân không dám/xin đừng đùa giỡn nữa tiên sinh ơi!
hãy hát lên đi chứ
hỡi những ngón tay màu khói ám!
vẽ cho tôi vòng tròn mơ màng khát nhìn hun hút bóng trăng
hỡi lũ dế chó hãy rung đôi cánh
cho dù âm thanh có làm bóng tối đục ngầu!
tất nhiên trong kẹt cửa là một thiên đường vĩnh cửu phải không?
hãy hát lên hỡi hai bàn chân!
nhớ mang cặp kính trước khi chạy băng qua những cánh đồng
để nhìn thấy trước cỏ xanh rụng tím tiếng chuông/đàn bò từ tốn
chào lão Đam, lâu lắm rồi ngài bỏ đi đâu?
đừng để lại năm ngàn chữ kinh/vì có mấy ai thèm đọc
hãy ngồi xuống bên tôi/chờ mặt trời thức dậy
đi về phía cuối cùng không có bóng đêm
Khaly Chàm
.
Người yêu thơ. Hà Nội 11/2015