RU CON...
Chị ru con giữa bão đời
Giữa chia ly, giữa rã rời tình yêu
Đẩy đưa kẽo kẹt võng chiều
Ru cho con lớn hiểu điều nghĩa nhân
Chị ngồi chải tóc bâng khuâng
Chiếc gương soi giữa vầng trăng ngả mùa
Mỉm cười trên cái hơn thua
Khóc chi chút phận thõng thừa bỏ quên
Thu qua chạm gót mảnh thềm
Chiều buông chiếc lá thuở mềm mại xanh
Nắng vừa qua cửa mong manh
Đêm buông khép chốn quẩn quanh nổi chìm
Người đi đi mỏi cánh chim
Người còn ở lại thẳm tim lời buồn
Chị ngồi bậu cửa ru con…
Đời người khách trọ ví von chữ tình
Đêm về khép chốn lặng thinh
Cho ngày mai ửng bình minh mỉm cười
Trái tim biết chọn một người để yêu!
MÙA ĐÔNG ẤM ÁP
Mùa đông về bên ô cửa rồi anh
Em thắp trong căn nhà mình một vài cây nến
nhỏ
Những cây nến màu hồng anh nhớ không có
mùi hương cây cỏ
Hương của tình đầu ,hương khu vườn nhỏ
em yêu
Góc phố vào Đông
Phố trăn trở bao điều
Người xích lô già co ro bên góc cây dưới
chân nhà thờ Đá
Có cô bé ôm trên tay hộp chewing gum mệt
lã
Một người mẹ nghèo níu áo vá ủ con
Chiếc đồng hồ treo tường điểm mỗi tiếng
binh boong
Lốc lịch mỗi ngày vơi đi một tờ giấy trắng
Có người bảo rằng thời gian sao đi qua
thật chậm
Người bảo thời gian chưa suy ngẫm đã hết
ngày
Anh trở về với tổ ấm anh xây
Ôm em trong vòng tay với mùi mồ hôi còn
loang trên ngực áo
Bên ngoài thềm trời còn mưa gió bão
Căn bếp nhà mình ấm áp đúng không anh?
Em cần gì những nỗi nhớ mong manh
Những yêu ghét sân si và bao điều huyền ảo
Giữ chút thiện lòng cho người dưng vài
chiếc áo
Dạy trẻ em nghèo vẽ nét thẳng nét cong
Thành phố quê mình rất ấm dẫu sang Đông
Nguyễn thị Bích Thoa