không đề
níu một giọt sương trong
bước tới bờ tâm thức
lắng một tiếng vô cùng
xôn xao miền ký ức
chạm vào cõi an nhiên
lửng lơ vầng nguyệt bạch
cây trút lá ưu phiền
trên đường về xa lắc
điểm một nét bi hài
vở kịch đời vay mượn
mơ hồ chút tỉnh say
tạ ơn tâm vô lượng
có và không
cứ tưởng gần trong gang tấc
mà sao xa cách khôn cùng
lặng lẽ hai bờ hư thực
hững hờ giữa có và không
dù cho biển trời ngăn cách
cho xin bước nhỏ anh về
ngủ giữa vòng tay mộng mị
chập chờn lạc lối sơn khê
đá núi chiều nay bật khóc
dường như thảng thốt lời yêu
gọi em nghìn - trùng - gang - tấc
ngập ngừng tiếng vọng liêu xiêu
NP phan
Gửi ý kiến của bạn