Sáu bài thơ.
1. Viết cho K
Mọi thứ đều
trở nên vội vã
khi mùa thu đi qua giấc ngủ muộn
của em
điều bất thường lan trong từng đốt tay
suông
Mọi thứ trở
nên nhẫn tâm
khi mùa thu im lặng
khi chúng ta không
biết nói điều gì
mùa thu chưa thu xếp lại điều
đơn côi rụng từng cánh cúc tàn
mọi thứ trở
nên vội vã trong chiều mưa tan
lời tình ca anh
hát
chưa kịp giãn ngày yêu thương
Mọi thứ đều
trở nên vội vã
em lật lại ngày bao dung
để
chúng ta cùng già đi trong ngàn năm tuổi
đợi chờ
rong ruổi
anh sẽ kể cho em nghe thật nhiều về lá
thu chẳng kịp vàng năm ngoái
em lật lại ngày
khỏa lấp những mạc ngôn
Mọi thứ đều
trở nên vội vã trong từng vòng xoay của gió
vội
vã từng mùi quen và nhớ
em trở ngược ngày bao
dung
tìm lời ái ân còn lại
2. Buổi sáng,
trong câu chuyện của anh
Hình như chúng
ta đã thuộc về những ngày của nhau
chúng ta đã
nhớ thật nhiều khi cố hình dung khoảng trống
thương yêu
tựa vào nhau để nghe bầy chim đang đập
cánh
lao xao từng câu chuyện kể
về người
họa sỹ mù vẩy máu trên đám tuyết tàn
chúng
ta không ngừng dự cảm về dấu vết của tháng năm
tan
trong điều ngây ngô của những đám mây bất
định
có thể chiều nay thành phố sẽ xoay lưng
lại
khi sự im lặng không ngừng tìm kiếm
điều
hạnh phúc rộn ràng
anh tìm kiếm điều gì để
gom nỗi nhớ nhung đang rụng tàn vào mỗi khung
tranh
anh đang tìm màu khổ đau và hạnh phúc
vẩy
lên giấc mơ cỏ xám
Phố đã thức
dậy rồi đó anh
hôm nay thành phố đã xoay lưng
lại
khi những giọt sương chưa kịp rơi vào buổi
sáng
3. Rồi chúng ta
sẽ đi qua
Cũng là một
cách để chúng ta đi qua
trong những ngày lũ chim
không ngừng nhảy nhót
lời biện luận của điều
ái ân đã không nằm trong sự tưởng tượng
trên
những nhánh cây
cho đến khi chúng ta
cảm thấy
tháng năm hẹp dần trong lòng bàn tay rệu rã
lưu
giữ những đám mây
cũng là một cách để
chúng ta đi qua
chẳng lưu lại dấu vết bản hòa
âm thứ tám
của lũ côn trùng bay đêm
Có thể chúng
ta chẳng bao giờ đọc được
từ đường nối
của những khớp xương
vậy nên, tình yêu thương
tỏ ra ẻo lả
từ hôm qua, khi em nhận ra điều ẩn
ý từ câu chuyện của loài tầm gửi
ký sinh trên
trái tim của mình
cũng là một cách để em đi
qua
khi ký ức vẫn còn xanh trên nỗi nhớ về
nhau
4. như mưa, mãi mãi
Sẽ
chẳng bao giờ hối tiếc
khi chúng ta cùng khiêu
vũ trên điệu nhạc trầm luân
của mùa thu tím
buốt
rồi sẽ như chiếc lá, anh
và em
rụng xuống
giữa những thành phố mang màu buồn
em
nghe giấc mơ đêm qua nằm trên cánh họa mi
rong
chơi giữa đại ngàn
một
ngày tháng mười bình yên gió
Sẽ chẳng bao
giờ hối tiếc
khi mọi thứ đều hình dung
em
sẽ chẳng thấy được ánh mắt anh buồn vào buổi
sáng
em hình dung ở nơi xa ấy
có loài chim mồ
côi bay ra từ nụ hôn từ biệt của đám băng
em
hình dung tiếng mưa nơi miền bắc cực
mang mùi
băng trôi
chúng đang tan vào em thật lạnh
Sẽ chẳng bao
giờ trách cứ
sẽ như mưa, mãi mãi
tan vào
nhau, cùng khiêu vũ dưới đám băng
5.Lời đề từ cho mưa
Mưa sẽ đi tìm
những giai điệu hát cho tôi nghe
Những dự cảm
chông chênh như con thuyền chạm trên ngọn sóng
Anh
cười, chỉ là nụ hôn vờn nhẹ
Mưa
hát bên tôi những câu chuyện tình cờ, từng đường
link thật nhỏ
Nghe
gió ngẫu nhiên, nhẹ nhàng nhưng thật nhớ
Mưa
hát bên tôi từng lời lá vỡ
Lời đề từ
cho mưa
Về một bắt đầu không có một lời
nào
Như ngày mai chúng ta nhận ra rằng điều
ước
Khi mưa hát cho tôi nghe cội nguồn
Mưa về
hát từng điệu sương buồn
Trên đôi cánh phiêu
bồng và ước mơ của loài hải hạc
Cõng giấc
mộng mang màu biển chết
Ngày mai tôi sẽ
rất nhớ anh
Mưa sẽ kể tôi nghe về những giấc
mơ đi lạc trong câu chuyện của những vết nhăn
Mưa
sẽ kể cho tôi nghe câu chuyện của rêu phong
6.Về điều cách xa
Giá như em biết
được một chút về âm nhạc
em sẽ bắt kịp nốt
cuối cùng
Cho nó tan loãng cùng với sự đổi
thay của thành phố
Như khi sự im lặng bật lên
những ngọn đèn vàng rất sớm
Như khi bàn tay anh
đã chạm vào bàn tay em
Như là giấu diếm
Cảm
xúc được nối kết nhau từ những hạt sương rải
trong buổi sáng
Và như thế, những ngôn từ sẽ
chẳng nói lên được điều gì
Khi trường nghĩa
của nó nằm co ro tự tình với cỏ
Em nghĩ về
mình và bài thơ nói về nghiệm số âm
Những
rắc rối khi lượn vòng những hình sin đơn độc
trên
một nửa trục yêu thương
Em khóa lại và
rượt đuổi những cô đơn
Những vì sao chưa kịp
ẩn mình trong đêm đông vội rớt
Em sẽ khóa lại
những sai lầm
(đó chỉ là những sai lầm của
lời trái tim không phải của riêng em có thể)
Để
luận lý về một cơn mê
Em sẽ khóa lại cả
những vết thương
Của sự hư cấu thời gian dài
hơn những điều hẹn ước
Em sẽ cúi xuống
Cắn
nó ra và ngấu nghiến như những nỗi buồn của lá
Em sẽ khóa lại
từng lời hát của anh
Đôi khi sự ngọt ngào cũng
là một điều dối trá
Về điều cách xa
______
ba bài thơ
1.Rồi thôi buồn cũng cũ
Mai mốt
rồi thôi buồn cũng cũ
Mộng chút rong rêu phủ lại
mình
Rồi cũng ngày qua mùi gió chớm
Trong
tàn thư cũ mùa đau thương
Em thôi gác lại
điều thương nhớ
Dựa dẫm lời ca một nỗi buồn
Đợi
người canh sương về đếm lá
Khỏa bên đồi xanh tuổi
đôi mươi
Mai mốt rồi thôi
buồn cũng cũ
Em chớ đùa vui mộng giữa ngày
Tóc
mai trổ nhánh ngày tím biếc
Xin đừng rót mộng màu
thủy chung
Đành em một
nhánh vàng cúc cũ
Vàng tươi rực nở cuối thu tàn
Người
sẽ đi qua không ngoái lại
Nhìn nhau thật rõ cọng đông
tan
Mai mốt rồi em,
chớm trăm năm
Đường liêu xiêu lạnh đường buốt
căm
Chờ nhau, kẻ canh sương ngày ấy
Thu xếp một
ngày chuyện cỏ cây
Rồi sẽ bình
yên, tất bật gió
Hồng hoang yên lặng giữa giấc mơ
2. Giả định
Chiều gần trôi,
có gì mà em giận?
Thế giới buồn sẽ gục đổ nay
mai
Tôi với anh, điều dại khờ hôm trước
Cứ đợi
sông tìm mãi bến loanh quanh
Sóng vẫn gợn
điều ngập ngừng nhân gian
Mãi điệp khúc thôi miên
ngày như thế
Anh ngập ngừng xin ngày còn thơ trẻ
Trái
tim xanh rộn rã giữa cơn mê
Đừng đánh đố
hay cợt đùa, có thể
Anh sẽ thua, tuổi trẻ chẳng cho
vay
Cũng rồi mai, em sương hạc guộc gầy
Sẽ hao rữa
hương tóc thêm mỗi sáng
Anh đừng ước
một trái tim ấm áp
Bởi gió đông chợt ngược hướng
hôm sau
Đừng yêu em khi mùa xuân mới chớm
Biết
đâu xuân sẽ thất lạc mai vàng
Dù mai này thế
gian buồn đổ gục
Tôi xin lại chút giả định hôm
nay
Gom yêu thương ném vào dải ngân hà
Ngày nào đó
neo vào lòng thiên thạch
3.Giọt mắt mây buồn
Người bất
cẩn để quên chùm hoài niệm
nên bàn tay cứ
mọc nhánh nỗi buồn
em bất cẩn để nỗi buồn
tiệm cận
vệt lá vàng im lặng cuối mùa thu
Em mở đầu câu
thơ bằng hôn ước
với hôm qua với trời đất,
vành môi
một chút xa chút nhớ chút bồi hồi
ồ
trớt quớt! thơ thì thầm vậy đó
Kể từ đó
thơ về nằm với cỏ
mỗi ngày qua thơ nhuốm nỗi
buồn xanh
em bất cẩn ngoái về phía có anh
phố
ngơ ngác, và giọt mắt mây buồn
n.h.a.t