Chốn Hẹn Hò
Chỉ là con phố bình thường
Với nhau là một thiên đường
trên cao
Em đi sỏi đá âu sầu
Ngẩn ngơ thôi hẳn lao xao nhiều
lời
Thu ru Hạ giấc tuyệt vời
Xuân hong Đông ấm, hỏi người
nhớ-quên
Kỷ niệm lạc bến lênh đênh
Như con thuyền vắng bấp bênh xa
bờ
Diều băng anh những bơ vơ
Phập phồng trôi dạt mịt mờ
không gian
Viết vào nhật ký ngổn ngang
Phơi bên ánh nắng hoang mang chiều
tà
Soi trong màu sắc phôi pha
Nghe đâu âm hưởng thiết tha lời
nguyền
Non ngàn muôn thuở thiêng liêng
Rất chung và cũng rất riêng chốn
này
Em đi theo hướng chim bay
Anh đi phía có giọt mây lạc
loài
Cùng quay nhìn lại nơi đây
Ngất ngây cùng gọi mãi hoài tên
nhau.
Sinh Nhật Tình Yêu
Ngỡ tình chấm dứt theo ngày
Anh về thổn thức bên này hoàng
hôn
Gục đầu đếm giọt lệ tuôn
Cỏ cây đồng cảm nhả sương
lạnh trời
Anh ru ngủ lãng quên đời
Chiêm bao thấp thoáng bóng người
ghé bên
Đằng sau vóc dáng em hiền
Mơ hồ diễn dịch muộn phiền
trôi xa
Qua rồi cơn bão mặn mà
Bình minh trả lại ngọt ngào
trên môi
Chớp mắt đã bao năm rồi
Thắp nến kỷ niệm để bồi
hồi thêm.
Vân Trình
(2/2016)