có ta và em
có một ngày tĩnh
lặng
trượt qua một
làn hương
có một
thoáng mù sương
lẩn trong
chiều cổ độ
có ta ngày cấm
cố
một nỗi buồn
chân như
có em về bến
mơ
mà hồn ta se
sắt
có còn không
nước mắt
vô lượng kiếp
phù dung
sông biển đã
vô cùng
cuộc tàn phai
hư huyễn?
mấy nẻo bềnh bồng
bây giờ đã đủ an vui
nhắc chi mắt trắng bùi ngùi
tha nhân
đãi bôi một chút ân cần
về thôi, buông bỏ phù vân dặm
hồng
bước qua mấy nẻo bềnh bồng
mặc nhiên về ngủ giữa đồng cỏ
xanh
chỉ còn lại một tờ kinh
vỗ yên tâm thức một mình tiễn
đưa
rụt rè cất
tiếng gọi thưa
có ai giữa
cõi thờ ơ giãi bày?
về thôi, cơn
gió nào hay
tâm vô ngại,
chút tỉnh say chạnh lòng
NP phan
Gửi ý kiến của bạn