Như Quỳnh de Prelle
Nỗi buồn tháng 4
Mùa xuân muộn màng
tình dang dở muộn màng
giấu nỗi buồn đi đâu
trong tim yếu mềm
Những mầm xanh như nhú lên
thầm trách sao buồn quá cuộc thế này
sao không để chúng chết đi giữa mùa đông giá lạnh
mà cứ phải hoài thai lần nữa lần nữa
Những đàn chim vội vã với nắng mai
giữa thành phố
rừng cây
mà chả vui hơn mùa đông cũ
thời gian cứ trôi đi
Người đàn ông nói với người đàn bà
Em đi đi đừng ở lại
cho anh chết một mình nơi đây
Em về đâu khi gắn liền nơi ấy
chả có đường về chân mỏi giữa trần gian
Tháng 4 buồn
buồn nhân gian bao chuyện mỗi ngày
buồn trái tim hẹp
buồn lý trí ác ôn
buồn cả cuộc đời
chả vui hết ngày
khi vẫn còn thức
khi vẫn còn nhịp đập
tuyệt vọng tháng 5
nàng đang đi trên giây giữa 2 trái tim của 2 người đàn ông
của hiện thực và thi ca
của đời thường và tiếng việt
của lý trí và trái tim
cùng như nhau
yêu thương và chịu đựng
lý trí cũng tràn ngập tình yêu
trái tim thì thừa yêu đương và luyến ái
tuyệt vọng làm sao
vỡ toang
buổi chiều mùa xuân không còn nắng nữa
cơn mưa vội vàng
biến mất còn lại gió và mây trôi
biển ngoài kia im lặng
những đàn chim gọi nhau
người đàn ông của đời thường bao dung
người đàn ông của thi ca xa lạ và quyến rũ nàng bằng thứ
ngôn ngữ lạ kỳ
nàng không hề rơi mà nghiêng cả 2 bên
như trái đất nghiêng
không bao giờ đứng yên
có lúc nàng hạnh phúc
trên tay với những bó hoa hồng
có lúc nàng tuyệt vọng như một đám tang suốt bốn mùa
có lúc nàng nhẹ dạ ngô nghê trao gửi không hề hấn tiếc chi
có lúc nàng tin tin vào ngọn cỏ
tin vào sự an nhiên
tin vào sự cô độc
tin vào sự kiếm tìm
tuyệt vọng của tháng 5
nàng không thấy lý do nào để tồn tại nữa
nàng không kiên trì nhẫn nại
như những cuộn len đan dưới gầm bàn
nàng chảy trôi như nước xuống dòng kênh
bụi mù và hôi thối
đen ngòm
nàng chết hay sống
nàng rõ mà đớn đau
không ai bỏ rơi nàng
chính nàng loại bỏ nàng khỏi 2 trái tim
sự mệt mỏi
chán chường
ẩn nấp mê cung
và
tự nhiên vỡ ra
như nước mắt tuôn trào
ngơ ngác
kiếm tìm cái gì
không hay biết
chuyện gì cũng hoang mang
vô vọng
tình yêu vô vọng
dân tộc vô vọng
cái chết vô vọng
niềm tin ở đâu
ở đâu
không muốn tìm và không thể tin được nữa
dù chỉ là một ngọn cỏ
một bông hoa
hay một khắc thời mùa trôi qua
thư tháng 6
mùa xuân muộn màng
những cơn mưa không vội ngớt của tháng 6
Paris ngập trong nước
sông Sein dâng lên dâng lên
những con đường tình yêu còn vẹn nguyên ký ức
Paris buồn của em
nỗi buồn của em
mùa xuân muộn màng
trễ hẹn
của người đàn bà ngoài 30 yêu thêm lần nữa
lần nữa giữa lúc hoang mang
giữa lúc tột cùng hạnh phúc
tuyệt vọng
về cái tôi
trong bình an
một lần nữa yêu
một lần nữa buồn không ngớt
như những cơn mưa
ngập lụt toàn thành phố
ở khắp nơi trên khắp địa cầu
thiên nhiên biến đổi
loài người vẫn thế chuyển động chuyển động
trong những vòng xoay của yêu đương và luyến ái
của khát vọng kiếm tìm
của bản ngã
cái tôi của người đàn bà khi yêu
nhẹ dạ như viết một bài thơ
như tình yêu vô điều kiện với thi ca sầu muộn
như một idiot một idiot
nàng nhìn thấy
chuyển dịch
và nàng đi giữa những ma trận
giữa những bủa vây
nàng không thể thoát lúc này
không được
nàng phải tiếp tục
tiếp tục
song song
tồn tại
thư của tháng 6
của những cơn mưa
của sương mù
của cầu nguyện
không bao giờ ngớt nỗi buồn trên cây
giờ đây cái chết không còn là định mệnh
mà tình yêu ấy sẽ đi về đâu
đến bao giờ
đến bao giờ
Gửi ý kiến của bạn