CÒN EM CỨU RỖI CÂU THƠ
Tặng Hồng Nhan Tri Kỷ của tôi
Khi em thấu được tiếng đàn
Tôi ngồi giữa chợ thau, vàng bên nhau…
Ngọn nguồn em rõ vì đâu
Từ trong máu thịt đọng màu lương duyên!
Thơ tôi không phải sấm rền
Chỉ thăm thắm nhớ, chiều lênh láng chiều…
Rưng rưng lại nhặt niềm yêu
Phải từ tiền kiếp bu theo kiếp này?
Là mình mắc nợ nhau đây
Trái tim vướng vít , không may mảy ngờ
Đồng tiền nghịch lý với thơ
Nên em giấu kín trong hờ hững xưa
Hồng nhan đau tự ngàn xưa
Với em ,nhẹ nhỏm vết mờ chiêm bao
Với tôi ,đất thấp trời cao
Trăm năm vẫn cháy ngọt ngào kinh thư…
Từ đây cho đến bao giờ
Bão giông ư? Cứ phụng thờ tình nhau!
PHÍA NÀO CŨNG EM
Đi về phía mặt trời mọc
Anh chạm bóng em
Ngu ngơ phía mặt trời lặn
Anh cũng ngộ ra em…
Em hiển hiện kinh niên
Em tưng tưng khắp miền
Phía nào rồi cũng thế
Lặn, mọc… quyến rũ tương tư anh bừng lên!
Mắt em đâu cần thắp đèn
Anh cũng sa vào như con thiêu thân cần ánh sáng
Đôi môi khiến anh” ngộ nạn”
Một lần, trái tim chẳng hề ngủ yên…
Xa em, anh khác nào gã điên
Quơ chiếc gậy dò đường hối hả
Đất sụt dưới chân.Trời cao cao rất lạ
Cũng không thể quên bóng hình em!
Gút lại.Phía nào rồi cũng em
Không thoát nổi vòng kim cô êm ái
Nương Phật.Theo Chúa
Anh cũng treo mình trên nóc nhớ ba sinh…
ĐIỀU KHÔNG THỂ… CHO EM
Trong tinh yêu, ta không thể cưỡng cầu
Nếu chấm hết…em đi đừng ngoái lại
Anh cũng thế, chút tro tàn kia hỡi
Sẽ âm thầm thả xuống cuối dòng sông…
Khí phách này đừng níu lại trông mong
Anh biết mình chẳng là cái đinh gì cả
Mai bên trời kiêu sa cùng khách lạ
Em chớ buồn chăn chiếu sót cô đơn
Trong tình yêu không thể xoay tròn
Đen với trắng rạch ròi đâu lấp lửng?
Mưa có chan đầy trời thu xưa rụng
Em chớ đong kỷ niệm thuở yêu đầu
Khi chấm hết…mình có thể xa nhau
Nếu kiếp sau có còn lần gặp gỡ
Anh cũng thế,không bao giờ tiếc hận
Hạnh phúc người khóa chặt trái tim em…
Đứng bên sông anh chẳng thể lụy phiền
Dù kiếm cụt vẫn là mình hảo hớn
Phong ba này không chùn chân anh bước
Sông Dịch nào soi bóng một vầng trăng?
Đi đi em , lời đàm tiếu của tha nhân
Sẽ vô nghĩa nếu thật tình em sống
Anh không trách em đâu dù rất nhẹ
Phiến tơ lòng rồi cũng sẽ đơm bông…
NHỮNG MÃ PHU THỜI KHỐN KHÓ
Nghe chị nhắc mã phu thời khốn khó
Lại giật mình … vì trong đó có tôi
Dĩ vãng trồi lên tim óc để nhớ
Ngoại ô đêm, trò chuyện với trăng thôi…
Bạn bè nơi đâu? Tan tác cả rồi
Đứa vá xe, đứa lên rừng đốn củi
Mình mã phu kéo tháng ngày lầm lũi
Nợ áo cơm gắng lên dốc ngậm ngùi!
Cung kiếm bỏ , người xưa bay mất rồi
Thương mắt ai đến rùng mình ngơ ngẩn
Nếu gặp lại , ta sẽ không ân hận
Giao cuộc đời ,cùng gặm nốt điêu linh…
Bách Lý Hề kia cũng phải làm thinh (*)
Lùa ngựa qua đồi khi chưa gặp vận
Huống hồ ta, sống sau khi lâm trận
Ly rượu mừng uống tiếp cuộc mưu sinh.
Còn cây đàn để lãng mạn với mình
Núi Chứa Chan nên sầu chan chứa (**)
Đốt thời gian bằng những làn khói thuốc
Không dám soi gương sợ phải thất tình…
(*) Bách Lý Hề , Lúc chưa gặp thời phải chăn Ngựa
(**) Núi Chứa Chan ở Long Khánh
CHIA
Giờ mình hết thuộc về nhau
Còn đâu trầu quấn thân cau nồng nàn ?
Khi không băm nát thiên đàng
Em quày quả bước... tôi bàng hoàng đau!