THU RƠI
Mưa cong vút lên trời hoàng hôn
Chiều chậm trôi mờ xa vơi đầy
Treo bài thơ trên lưng chừng mây
Như là em rơi trong thu gầy
Ai như vừa đi qua heo may
Có nghe chăng mùa thu xa rồi
Chút nắng hanh vàng còn sót lại
Em bềnh bồng hay thu đang trôi
Ai như vừa đi qua đời tôi
Mây xa kia bay về chân trời
Còn mình tôi bơ vơ một bóng
Thu xa rồi mà em nơi đâu
Thu xa rồi hay em xa tôi
Biết còn ai nâng niu bên đời
Một chiếc lá vàng rơi rất thấp
Rơi theo chiều tôi đang rơi.
28.10.2014
NGHE BOLERO NHỚ TÌNH XƯA
Bolero níu áo tuổi thơ tôi dịu dàng
cùng đắm đuối rong chơi suốt thời trai trẻ
giai điệu buồn những ngày thơ bé
thuở vụng về hôn vội gió bay
Bolero ngày ấy đắm say
nguyên sơ như con đường làng
dính cộng rơm quê thơm mùi cỏ lạ
mộc mạc lời yêu, tình em ngây dại
Bolero có gì đâu ngần ngại
chỉ là ngọn gió ven sông quê nhà
chỉ là điệu đàng ngây ngô thôn nữ
là bước chân trật dép tuổi thơ tôi
đêm nằm nghe ai hát xa xôi
câu ca xưa thầm thì tình cũ
cái vụng dại của thời thơ ấu
lại tỏ tình mê đắm chơi vơi
Bolero em hát một thời
tôi thì đã khuất xa từ dạo ấy
bao giai điệu xập xình đời tôi nhún nhảy
khi nghiêng ngả thăng trầm
lúc gập ghềnh dâu bể
lòng bồn chồn nhớ lại bóng hình xưa
CÓ MỘT NGÀY...
Ai không bắt đầu từ một ngày
Một ngày bình thường như lần đầu tiên khi bầu trời nở bung ra.
Mỗi đời người là một ánh chớp, có thể loé sáng rồi tắt lịm.
Và, em là vì sao ấy
Nở bung ra
Bầu trời.
Em đã thắp sáng trái tim người đàn ông
Cứu rỗi linh hồn ấy để cùng bay về phía ánh sáng bên kia hoàng hôn
Có một bầu trời như thế
Để tình yêu bay qua dịu dàng.
Một ngày đẹp mà buồn
Ngày không dài, đêm không dài
Cho dù giấc mơ có cứa nhẹ nỗi đau hạnh phúc
Êm ái và dịu ngọt
Cay đắng xót xa
Có vì sao nào không từ bóng tối
Bước ra.
Ngày rồi sẽ qua
Một đời rồi cũng ngắn dần
Chỉ có bầu trời kia
Ánh chớp kia
Mãi còn lưu dấu vết giữa muôn trùng
C H A
Khi nói ra điều này với cha
Thì mọi thứ trên đời con sắp hết
Dẫu đã muộn, vẫn còn kịp lúc
Lỗi lầm này đâu chỉ riêng con
Cả một đời lội suối trèo non
Cha gánh hết muôn phần khổ nhọc
Thương mẹ tảo tần, nuôi đàn con ăn học
Bao đau buồn đều dành hết cho cha
Mấy chục năm rồi người đi xa
Tóc con bạc như tóc cha ngày ấy
Mới nhận ra một điều thật bình dị
Có mấy ai trọn đạo sinh thành?
Chữ hiếu lững lờ trôi mong manh
Con vừa chạm, đã tan rồi, không kịp
Khi hiểu được thì đời con sắp hết
Dẫu muộn màng xin tạ lỗi cùng cha
Bể trần này ai sắp bày ra
Mà giọt lệ cứ lặng thầm rơi xuống
Tóc bạc rồi, cha ơi quá muộn
Con giật mình nước mắt lại trào lên.
18.1.2015
CHỖ MẸ NẰM
gửi lại em chỗ ướt mẹ nằm
gửi ngọn gió lùa kẽ phên đêm trở dạ
giá rét trên từng manh chiếu vá
mẹ chừa bên ráo để con lăn
gửi lại em đời mẹ chênh vênh
héo hon cả thời thiếu nữ
đi biển một mình đêm sóng dữ
cho con lành lặn giấc mơ
gửi lại em anh của bây giờ
còn hơi ấm chiếu chăn ngày ấy
nơi mẹ nằm yêu thương đến vậy
nên suốt đời chỗ ướt vẫn chưa khô
mẹ nằm đây giữa núi non cao
rừng đã khép một đời giông tố
chiều tháng ba trời đầy gió bão
chỗ mẹ nằm sũng ướt mưa rơi
gửi lại em câu hát à ơi
bên ráo con nằm ướt đằm tình mẹ
hơi ấm từ trong tim lặng lẽ
cứ lịm dần vào thịt da em
29.3.2015
NGUYỆN CẦU
bao giờ tôi giáng sinh lần nữa
biết còn em lấp lánh phía chân trời
qua chưa hết một đời gió bão
thì sá gì giông tố em ơi
hãy cứ là tôi yêu người lận đận
cứ là tôi rong ruổi mây trời
chúa ra đời từ trong máng cỏ
tôi tái sinh từ kiếp bèo trôi
tôi với chúa chưa hề quen biết
đêm nay xin được ở bên người
vừa cầu nguyện lại vừa sám hối
xin một lần tề tựu bên tôi
xin một lần giáng sinh cùng chúa
cứu vớt hồn tôi máng cỏ bể dâu
thêm một lần quỳ dâng xưng tội
để mai sau thôi bớt lở bồi
để mai sau đời tôi vô ngã
bến mê này lần lữa có nhau...
24.12.2014
CHIỀU CUỐI NĂM VIẾNG MỘ CON
có điều gì ẩn sâu trong ngực
chiều cứ đi qua
chiều xuống chậm dần
tôi cùng với hoàng hôn
tím ngắt
ai rót vào đêm giọt lệ ly tan
ai rót vào tôi chén rượu tràn
uống thế nào đây
vơi nhớ thương
ai dán tiếng cười con tôi
rong rêu bia đá
lấp lánh hoàng hôn giữa nghĩa trang
ẩn ức điều gì trong đôi mắt con
mà ray rứt nỗi niềm trần thế
có điều gì như là dâu bể
mà lòng cha quặn thắt đến bao giờ
đêm cay xè
đêm tràn nước mắt
giữa đời này đâu thực đâu mơ
con cứ mãi rơi như giọt lệ
để nghìn trùng lấp lánh trang thơ...
NƯỚC MẮT
Những giọt nước mắt mặn chát
Giọt giọt đầy vơi nhỏ xuống đêm thâu
Chưa nếm trải nỗi đau nào hơn thế
Chưa biết còn day dứt đến bao lâu!
Giọt nước mắt vui, ngày mẹ sinh con
Ôi cái vị ngọt ngào ngày thơ bé
Giọt chảy vào trong sâu nặng
Giọt giọt ứa ra niềm hạnh phúc vô bờ
Giọt lệ nào đọng giữa câu thơ
Chảy suốt một đời mẹ cha khốn khó
Giọt nước mắt khô - giọt máu
Bao năm dưỡng dục thịt da mình
Giọt lệ bây giờ là giọt vô minh
Một giọt hư không bay giữa nhân tình
Rũ bỏ hết những điều vô nghĩa
Bao oán hờn lưu vết giữa trần gian
Hãy là mây bay, gió thổi, đại ngàn
Con là một mà vô biên, vô tận
Giọt nước mắt giờ đâu còn vị mặn
Mà rạng ngời như giọt lệ không trung
CHIÊM BAO
đêm
giấc chiêm bao lật úp tan tành
buồn vui cơn mơ chìm xuống đáy sâu tĩnh lặng
nuối tiếc bài thơ viết dở dang
những cuộc tình buồn
đi qua đời tôi
chỉ phút chốc thôi, bay mất
bay mất cả cái đêm thập thò định mệnh
tôi thấy linh hồn mình
bước qua hố thẳm
rơi từ trên cao xuống đáy vực sâu
như vừa ra đi
như vừa mới trở về
trong phút chốc thôi, tỉnh giấc
chiêm bao
mà ngỡ như đời thật
cũng đầy buồn vui, nhiều nước mắt
cũng lắm vinh quang và bao điều ô nhục
nỗi đau y hệt đời thường
đêm nằm thương giấc mộng con
chiêm bao
thường mấy ai nhớ hết
có những mảnh đời như chưa hề gặp
thấp thoáng vài ba khuôn mặt đàn bà
vô cảm lạnh lùng ít nói kiêu sa
có kẻ vô danh
có người chưa từng quen biết
đêm đêm bất chợt hiện về...
giữa đời này là giấc ngủ mê
kẻ thức sớm thương người dậy muộn
ai chẳng trót đã vay từ số phận
nợ trăm năm
chưa trả hết vui buồn
đêm thì mơ
ngày thức với mông lung
hơn thiệt giữa bao điều được mất
dẫu biết cõi đời hư ảo thật
sao vẫn còn mù mịt chiêm bao.