Nhà em bên kia sông
Nhà em bên kia sông,suốt đời nhà em
bên kia sông
nơi hạt cát cũng biết phúng dụ mình
làm mây trắng
nơi tôi ngụp lặn ngàn ngày mưa nắng
chân mãi lênh đênh qua những cầu vồng
Bỏ quên mùa thu và cỏ úa trên đồi
tôi đuổi bắt bơ vơ nghe bốn bề gió giục
tưởng cầm chặt tay em
chút guộc gầy hạnh phúc
nhen nhúm ánh chiều căn nhà gió bên sông
Người muôn năm là chuyện hư không
người khoảnh khắc cũng hư không nốt
lẽ nào tình yêu trò chơi lửa đốt
một ít tro than nguội lạnh để bến bờ
cọng khói hoàng hôn huyễn hoặc vẽ lên trời
có sông Ngân nào đâu cặp bờ con mắt
con sông chia xa chảy hoài mặt đất
bồi phía bên này lại lở phía bên kia
Nhà em bên kia sông, nơi những đám mây
chia lìa
trăng rót hàng hiên vá từng dang dở
chợt trên tay phiến vàng trăng vỡ
tiếng đêm rơi gọi cát trở mình.
Hát với hoàng hôn
Mơ một lần hương sắc
bỗng ngàn ngàn ngày cỏ non
sương gieo như gội tóc
nuôi cỏ biếc linh hồn
ban mai đầy mật ngọt
em bày tiệc xuân sang
Yêu mãi một tình yêu
hát mãi một khúc hát
sông trôi từ lồng ngực
bát ngát trời thanh âm
bên cỏ hoa hạnh phúc
định mệnh rất âm thầm
giấc mơ xanh mặt đất
tưởng gì ngày phù vân
Chôn chặt một sinh thể
tạc tượng cuộc vuông tròn
lòng ta dầu sông cạn
còn có em đá mòn
đầu nguồn quầng ráng đỏ
tự đốt cháy hoàng hôn
Trên đỉnh cao im lặng
có vạn lời hồi âm
mây lam trong trời vắng
bay như những linh hồn
em ơi, loài hương sắc
đang cùng ta trăm năm !
Với sông Bồ
Tặng Ngô Cang
Nước sông Bồ ngày ngày chảy qua ngõ nhà anh
không có sông Bồ câu thơ anh sẽ khác
không có những đêm em ngồi giặt áo
có thể con sông đã lấp, không chừng
Ly rượu sáng nay đích thị nước sông Bồ
bỗng dưng mơ hồ một nàng con gái
và trăng thanh
và gió mát
chèo ghe qua nhà anh rơi vỡ tiếng cười
Con cá móng mồi ơi cá dại
con cá tham ăn tội chết đáng đời
ta lội nước sông Bồ
lội qua rồi lội lại
mong được chết một lần cắn vỡ tiếng em rơi .
Dấu phù Vân
Ẩn từng ngón tay thon
hừng đông viên gạch đỏ
giấc mơ tôi từ đó
ngấn tích trên tay người
Ngọn lửa reo tiếng cười
tro lặn vào trí nhớ
ngày đi tan vào gió
làm sao tìm dấu chân
Tôi làm đất hồng hoang
chờ mùa xuân đến vỡ
mong manh từng cọng cỏ
hái bao lần cành sương
Giờ hai tay hoàng hôn
em gom chiều nắng úa
chưa đốt mà tôi khói
bay giữa trời mênh mông.
Bạn cũ
Người gieo mùa thu trong thành phố bỏ đi rồi
bỏ hoang công viên
bỏ hoang những con đường thông thốc
chợt thấy lạ những mặt người
lạ trời
lạ đất
còn mỗi ngọn heo may bạn cũ dẫn đường
nhiều khi soi mặt vào gương bỗng gặp một nỗi buồn
anh chẳng còn là anh
môi mắt bỏ hoang đượm màu gỗ mục
anh chẳng còn là con của mẹ, chẳng còn là anh của em
anh thành kẻ khác
sơn son rụng xuống rồi màu khác lại bôi lên
Ngày đi qua, ngày thứ bao nhiêu
tháng cũng thế và năm dài cũng thế
gấp gáp những hình nhân chen chúc đua nhau
lên nguồn xuống bể
ghế đá lỗi mùa thời thượng rêu xanh
Buổi tối anh về buổi sáng anh đi
con đường mòn không thể mòn hơn nữa
chân trời cũ càng xa xăm ánh lửa
ai thả khói lên trời di chúc một tình yêu.
Nguyễn Nhã Tiên