lá trưa rơi úp hai núm hồng cầu
ngủ quên giấc trưa thu
gió úp hồn tôi một chiếc lá
giật mình bật dậy
nhìn
cứ ngỡ chiếc lá bàng nào
thất lạc
úa kiếp
trưa mớ mị một chút
ở hiên hè
gió xào xạc lá
cứ ngỡ tiếng chân ai
ngượng ngùng
tình mới nhú
biển thủa ấy
câu thơ như gạch vụn
cũng liêu xiêu theo hai núm
hồng cầu.
gù lưng, một chỗ ngồi
đặt chỗ ngồi nhỏ vào bên trên sứt, mẻ
chỗ ngồi lớn nằm kế cận bể, vỡ
sau khi lau sạch hết bụi bặm ưu phiền
chờ cho nụ nẩy mầm
chờ cho hoa trổ cánh
ta bỗng gù lưng một chỗ ngồi
chĩ vậy thôi, tin buồn tháng 9
đời có còn vui
khi em về đây (biết chắc nay mai em sẽ) cắt, tỉa hết
những tháng ngày cô độc ra khỏi chậu hoa .... (khô khốc, ù lì)
[thường rơi, những chiếc lá chết, một chiều)
thói quen đó sẽ không bao giờ thành hình
bởi nhớ thương trong tôi chỉ hiện hữu
ở chái hiên ký ức
những độc thoại ngắn ngủn bất chợt
lề đường thả bộ
vỉa hè tán gẫu
thói quen saigon
đã bị mưa, nắng xứ người phủ, chụp
[và tôi thì cứ chần chừ mãi ở ngõ mòn vay, mượn!]
kể cả những nhánh cây con gẫy đứt kỷ niệm
an phận trong hóc máng xối, chúng cũng không tha
như thế tôi sẽ làm gì được
khi khám phá ra bước chân tôi đang giạt trôi theo mưa
tuồn tuột
và, như thể
tôi chẳng làm được gì
khi thông báo trễ tràng của thời tiết
phát lên tín hiệu thất thường tháng 9
rốt cục rồi
em cũng sẽ gỡ bỏ những tờ lịch cuối của tháng 9
và luôn tay nâng niu những tháng ngày đang khoác xiêm y khác
chỉ còn tôi tẩn mẩn khưi
từng ngày cô độc rực đỏ
trong chiếc gạt tàn
chỉ là mẫu tin buồn
khi em muốn đốt rụi tàn
những ký ức cô độc
của tôi trên đất nước xa lạ này
như cụm khói ráng từ đóm lửa sót lại mùa hạ
chỉ vậy thôi, tin buồn tháng 9
biết đến muộn cùng một loại hoa
đang cố nở từng đóa
trong chiếc chậu đã
rạn, nứt
làm gì tôi cũng sẽ không phải tiếc rẻ
vì ngày tháng còn lại
quá ít để dè xẻn
ở một đời sống thịnh vượng
sắp tới.
vẫn níu lưng tháng mười
nắng cuối tháng mười níu lưng cửa sổ
mớm hạnh ngộ cuối lên vầng trán luống tuổi
còn sót lại góc phố hậm hực mồ hôi vướng vai
tiễn biệt là một món hàng hiếm muộn quàng vào cổ nhúm tro cốt nóng hổi
một đời sống luôn nằm trên vòng đai phún thạch
luôn co cụm nồng độ giêng hai
phố phường gút mắt trăm tháng ngày tạm trú dưới tấm chăn nguội lạnh hơi hướm
những con lộ đuối chết ánh đèn ngẩng mặt xỉa xói
những ngọn đèn vàng ệch lải nhải căn bịnh hoang vu
khẩu phần cuối không là một quả táo
ly rượu kiêu kỳ hổ phách có mùi phối ngẫu của câu chuyện tình cực ngắn
tôi gửi em bài thơ cuối ở trang chót tập thơ chưa kết thúc
được xuất bản trong dịp chúc phúc
cho một bài thơ khác, lạc phố.
HHiếu