GIỌT SẦU THỜI GIAN
Rồi thì em cũng ra đi
Đời người như cánh thiên di mịt mù
Nghiêng rừng lá đổ triền thu
Thu buồn muôn thuở đau nhừ con tim
Đêm dài cỏ ngậm sương mềm
Mây ngàn năm vẫn bay tìm cố hương
Vậy mà em biệt con đường
Từ trong tiền kiếp còn thương nhớ hoài
Cuối ngàn nắng quái nhạt phai
Dòng sông nước chảy chia hai lối về
Qua cầu đã tỉnh cơn mê
Thôi em cứ đốt lá thề trăm năm
Ngoài kia phố nhỏ mưa dầm
Ta đi với những thăng trầm bể dâu
Tà huy nhuộm chín giọt sầu
Tóc xanh một thuở ngả màu thời gian!
THEO BỤI THỜI GIAN
Em đi về đó mưa rơi
Bên nầy nắng ngủ bên đồi quạnh hiu
Em đi sương trắng phủ chiều
Làn chiêm bao động chim kêu lạc bầy
Mùa đông lạnh gió heo may
Ngậm ngùi nhìn áo em bay cuối đường
Thuở xưa thả ngọn tóc suông
Đến nay rớt sợi trói buồn vào anh
Thì thôi hát khúc biệt hành
Trăng thề cổ tích cũng đành đoạn chia
Nghiêng bầu cạn giọt rượu khuya
Mù che lối mộng ngoài kia lá vàng
Tình rồi theo bụi thời gian
Còn chăng dấu tích đọng ngàn đau xưa
Đèn treo phố nhỏ còn mưa
Ngỡ như tiếng guốc em vừa qua ngang!
Hoàng Anh 79