PHAN NAM
Khúc Rời Cuối Năm
1.
mặt trời vẫn soi sáng nhân thế
bỏ qua cơn đau của những đám mây
nặng nề trút xuống
giọt nước mắt lưng chừng
cứ ngỡ thấm vào đất
cứ ngỡ chảy vào ruột
cữ ngỡ nhỏ vào tim
đốn ngã buổi sáng
đốn ngã buổi chiều
đốn ngã buổi tối
duy nhất bóng cây
hứng nắng hứng mưa và gọi mùa xuân tới.
2.
đào sâu phía dưới
cạo sạch phía trên
ôi, mạch máu linh thiêng
linh thiêng linh thiêng
bao đời trú ngụ
qua giông bão sấm chớp
qua gió dập mưa dồi
những đứa trẻ tự nhiên chào đời
chúng không biết làm thế nào
quỳ gối vái lạy
thắp nhang cầu trời
đi ra đi vô
cái bụng cồn cào
máu chảy ào ào
dưới tán lá mục
giày xéo mạch ngầm
chắn ngang mùa xuân
cơn đói cơn khát tuôn ra, bản năng sinh tồn.
3.
canh bạc
vô số mắt
không có mắt
bủa vây hình hài thời gian
ở đó có những giấc mơ của con thơ
ở đó có giấc mơ của người vợ
tảo tần ươm mầm cánh hoa
làm sao tránh được quỷ tha ma bắt
tình cờ
và buông tay
những con mắt chạy qua chạy lại
những gương mặt bào mòn con đường, quen thuộc
trôi tự do
trôi giữa dòng
đỏ đỏ đen đen
than than thở thở
mùa xuân đánh rơi.
*NHẬT QUANG
Ru Em Tình Đẫm Xuân Mơ
Thầm thì ru đắm xuân mơ
Rót vào sương đẫm mềm tơ nắng vàng
Trời nghiêng mây trắng lang thang
Em nghiêng vạt tóc mượt màng hong xuân
Dáng hoa thanh thoát giai nhân
Môi ngoan lúng liếng thơm ngần nét duyên
Gió hôn má lúm trinh nguyên
Mây vương nét thắm nhu hiền dấu yêu
Bướm hoa lơi lả hương chiều
Ngẩn ngơ mắt ướt, liêu xiêu lối về
Xanh lên nụ biếc đam mê
Hồng vương lưu luyến, lịm tê ngõ hồn
Nắng phai gió khẽ dỗi hờn
Lơ thơ tím rụng hoàng hôn bên lòng
Lâng lâng tình cõi phiêu bồng
Ngọt môi hôn đã say nồng giấc xuân.
*QUẢNG TÁNH TRẦN CẦM
mai, đầu xuân
lúc bàn tay không còn người nắm
đành làm đười ươi giữ ống tre già
khi chữ nghĩa là trò dối trá
ngôn từ mặc cả hầu bao
khi tử tế vần xoay, tình người đảo lộn
độc lập, tự do, dân chủ
tàn lụi giấc mơ một thời
ai chờ, ai đợi buổi bình minh
vội vàng đến, đây em bé sinh non
chơi vơi bên bờ sinh tử
mắt nhắm nghiền, da đỏ hỏn
giọt vắn giọt dài, nước mắt nầy em khóc cho ai?
hãy nắm chặt ngón tay tôi
cực nhọc tiếp nối một ngày
đời không bài bản
mai, đầu xuân, ai người thở cho em?
cuối năm trên đồi
buổi sáng bay qua vắng lặng
trên đồi cao tiếp nối đồi cao
nắng hững hờ
gió lồng lộn
mây heo hắt
chốn không tên, không đợi, không trông
đây ngẩn ngơ
đời trôi-sông lạc-chợ
đây vời vợi
highway trườn dưới dốc
năm cùng, tháng tận
lời ca chìm trong hụt hẫng
âm ba đọng, đặc cõi chơi vơi
*HOÀNG ANH 79
Đêm Cuối Năm
Ta chẳng nhớ đông tàn hay xuân đến
Bước lãng du trên sông núi mịt mù
Đã mấy mùa thu qua ta lỗi hẹn
Nên bây giờ xa lắc mắt tiểu thư
Đời lãng tử hai tay ôm bầu rượu
Thì công hầu khanh tướng bỏ đằng sau
Là gã say nên ta đâu bị dụ
“Làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu”
Sân trường cũ chắc buồn hiu quạnh lắm
Hàng me già cũng rũ lá tơ xanh
Ta đang sống trong muôn vàn sợ hãi
Còn bao lâu khôn lớn để trưởng thành
Trường đại học, em học gì kiến thức
Học giết nhau để xây dựng thiên đường
Hoàng Sa vẫn còn đầy giặc phương Bắc
Trong trái tim người còn có quê hương
Chắc em đang có nhiều toan tính mới
Xưa rồi em những sáo rỗng giáo điều
Đừng ma mị ta thêm mà mang tội
Ta muốn vào trong cơn lốc tình yêu
Đêm cuối năm bên đồi nghe gió hú
Ta xót thương ta một gã xa nhà
Nâng ly rượu đón mừng xuân viễn xứ
Nốc cạn bầu ta tự chúc đời ta!
*NGUYỄN MINH PHÚC
qua bến bấc chiều cuối năm
gió thổi hoài bến bấc
Cần Thơ chiều cuối năm
một người ôm mặt khóc
giấu buồn trong mắt thâm
bóng con đò cô độc
trôi giữa hắt hiu chiều
nỗi sầu vơi đáy cốc
trong mưa buồn cô liêu
nghe con sông nằm kể
chìm nỗi đời đắng cay
gã giang hồ rơi lệ
thương đời mình không may
lục bình trôi lờ lững
xanh ngắt bờ mưa xa
bên triền sông sóng dựng
nhớ cuộc tình phôi pha
chiều ngang qua bến bấc
thấp thoáng con đò xưa
nghe nỗi buồn phảng phất
trôi theo gió cuối mùa
ai có về bến ấy
tôi gửi buồn qua sông
gió chiều nay tê dại
hư vô thổi buốt lòng...