ĐÀ LẠT NGÀY XƯA
Đà Lạt
Em xưa
Lần đầu
Say đắm
Bên anh
Sắc thắm
Với hoa
Dịu dàng
Đà Lạt
Anh xưa
Thông reo
Vi vút
Bãng lãng
Sương mù
Thương lắm
Ngày xưa..
ĐÀ LẠT NHỚ
Chiều nay bỗng nhớ Xuân Hương
Đà Lạt một thuở còn vương bên mình
Nhớ cà phê... khúc nhạc tình
Du dương thông hát lung linh mặt hồ
Thành phố đan quyện sương mờ
Dốc cao rồi thấp như mơ thiên đường
Con đường Phù Đổng Thiên Vương
Nhà ai phượng trắng lối thương hôm nào
Langbian gió xôn xao
Trúc Lâm Thiền Viện ngạt ngào hương hoa
Tuyền Lâm yên ả hiền hòa
Suối vàng Suối bạc hồn ta lạc vào
Thung lũng tình yêu vẫy chào
Đồi mộng mơ với biết bao xuân tình
Hồ Than Thở in bóng hình
Đồi Thông Hai Mộ làm mình xót xa...
Đà Lạt ơi ! khúc tình ca
Thác Prenn đổ chan hòa quanh năm
Nhớ lời ai đó thì thầm
Xa rồi hãy nhớ về thăm chốn này...
NGÀY TRỞ LẠI
Mưa về nắn nót so dây
Cung tơ phím nhạc hoà đây lời rừng
Đồi thông thả tiếng lưng chừng
Nửa cho ngày trước... ngập ngừng hôm nay
Vẫn nghiêng lối cũ chiều say
Của ngày phố núi nắng phai bên đồi
Vẫn cơn gió nhẹ bồi hồi
Ấm bàn tay nắm cùng ngồi bên nhau
Vẫn nghe thông hát lao xao
Âm vang dốc nhỏ ngày nào mưa vây
Chiều nay thương nhớ về đây
Ta gom ký ức nhặt đầy con tim...
PHƯỢNG TÍM
Phượng ơi tím lặng lối thương
Dịu dàng toả sắc nhẹ vương bên trời
Xuyến xao sương đọng cánh môi
Chênh vênh nhành lá nghiêng soi mặt hồ
Xuân Hương gợn nhẹ sóng xô
Giọt buồn phố núi len vô tim mình
Gió vờn cánh mỏng rung rinh
Hoa rơi từng cánh vô tình... tim đau
Ngày xưa giờ ở phương nao
Nhành hoa phượng tím hôm nào chung tay
Cô đơn nghiêng bóng chiều say
Ngày xưa thân ái, ai hoài tương tư?
Bên hoa phượng tím bây chừ
Vương vương Đà Lạt... hình như người về!
THU VỀ PHỐ NÚI
Chiều mưa phố núi bay bay
Nhành hoa phượng tím nhẹ lay dịu dàng
Nghiêng vai chạm chiếc lá vàng
Giật mình dừng bước, khẽ khàng: mùa thu!
Rừng thông hát mãi lời ru
Hòa trong hơi gió phiêu du đất trời
Mây trôi niềm nhớ chơi vơi
Lênh đênh huyền thoại mưa rơi tan nhòa
Lang thang Đà Lạt mình ta
Chập chùng đồi dốc nửa xa nửa gần
Hương xưa về đọng bâng khuâng
Mùa thu Đà Lạt bao lần trong tay
Xuân Hương trăng vỡ đêm nay
Vàng rơi sóng sánh sương bay mặt hồ
Đâu đây lạc chiếc lá khô
Đăng khơi nỗi nhớ tràn vô tim mình.
CẢM XÚC CÙNG ĐÀ LẠT
Lâm Đồng chẳng phải quê hương
Mà bao kỷ niệm vấn vương thật nhiều
Từ ngày mới bước vào yêu
Thương sao tiếng gió thông chiều tương tư
Ươm mây bãng lãng sương mù
Long lanh giọt ngọc mùa thu dịu dàng
Kiêu sa giữa núi non ngàn
Lang Bi Ang khoả hôn hoàng trên mây
Hồn trăng loang loáng nước đầy
Bên Xuân Hương nhớ bàn tay ngại ngần...
Ta về phố núi bâng khuâng
Nguyên sơ cảm xúc như lần đầu tiên!
MỘT CHIỀU ĐÀ LẠT
Một chiều Đà Lạt buồn tênh
Loang vàng úa vạt thông bên đồi buồn
Lưng chừng mây lững lờ buông
Vờn cơn gió thoảng đan luồng tóc mây
Một chiều Đà Lạt trắng tay
Đơn côi đếm bước chân ai lối về
Đường quen tím lạnh lê thê
Đồi cao lặng tiếng đi về ngày xưa...
Một chiều Đà Lạt ướt mưa
Mơ bàn tay ấm ngày chưa giã từ
Con tim còn trống nhiều ư?
Yêu thương đã kín dường như tràn rồi.
Một chiều Đà Lạt gần thôi
Tay trong tay lặng bồi hồi nhịp tim
Buông rồi... xa biết đâu tìm
Lời yêu đương đọng êm đềm bên hoa
Một chiều Đà Lạt mình ta
Đưa tay nắm nhớ thương qua nơi này
Tầm tay cuối... chẳng vòng tay
Bàng hoàng cửa ái chiều nay khép rồi!
CHIỀU ĐÔNG
Chiều mùa đông phố núi
Nghe tóc đẫm hơi sương
Thơm thơm mùi khoai nướng
Dọc bên hồ Xuân Hương
Chiều mùa đông ven đường
Phượng tím rơi cánh nhỏ
Ngỡ bước chân ai đó
Nhẹ nhàng sánh chung đôi
Chiều mùa đông mình thôi
Đón gió về se lạnh
Ngày thu nắng vàng hanh
Đã đi... nhường đông tới
Chiều mùa đông chới với
Đưa tay níu ngày xưa...
Trời bất chợt đổ mưa
Ngập ngừng buông dĩ vãng...
ĐÔNG
Đông chớm nụ dã quỳ
Mỉm cười rung rinh gió
Đông đã về đến ngõ
Ngọn thông xạc xào reo
Đông về ngang lưng đèo
Sương mù giăng phố núi
Đông ghé qua con suối
Nước mừng róc rách vang
Đông về trong mơ màng
Ươm tình ca trong vắt
Đông về cùng ánh mắt
Đôi tình nhân đắm say
Đông về anh có hay?
Giấc mơ ta còn nợ
Đông ngày xưa gặp gỡ
Tình đọng mãi đến giờ...
ĐÀ LẠT HOA
Đà Lạt hoa tươi thắm
Lung linh cõi mộng mơ
Hoa ươm vào hồn thơ
Ngát hương hòa muôn sắc
Đà Lạt hoa trong mắt
Buổi sớm đọng giọt sương
Tiếng thông reo du dương
Suối ngàn ngân khúc hát
Đà Lạt hoa xanh ngát
Đón ngày mới an lành
Trời cao nguyên thêm xanh
Hoa cười duyên phố núi
Đà Lạt hoa không tuổi
Bao năm mãi xuân thì
Đông về rợp Dã Quỳ
Nét riêng yêu Đà Lạt...
TẠM BIỆT ĐÀ LẠT
Tạm biệt Đà Lạt thơ.
Ta về với Sài Gòn.
Gửi lại những vuông tròn
Ngày qua bên phố núi...
Dấu chân cùng rong ruổi
Trên lối nhỏ đồi hoang
Dã Quỳ đông thật vàng
Hồn ngỡ ngàng như mộng
Nhìn trời cao lồng lộng
Bên bóng nước Xuân Hương
Rì rào thông vấn vương
Làm sao lòng không nhớ?
Giờ mình về người ở
Khoảng trời xa cách xa...
Tình đọng mãi hồn ta
Đà Lạt ơi Đà Lạt!