* HOÀNG ANH 79
Thương đôi mắt khóc người từ trăm năm
Đêm tàn trăng rụng Ban Mê
Mình ta với phố bốn bề sương bay
Thời gian mòn mỏi qua tay
Đường quen chưa xoá dấu đài trang xưa
Cao nguyên gió lạnh đầu mùa
Tình xa ngút mắt ta vừa đủ đau
Nói gì thì cũng mất nhau
Chia tay là đã qua cầu áo phai
Ta đi đếm tuổi ngày dài
Chim hun hút cánh miệt mài tà huy
Em đi với nửa xuân thì
Sang ngang còn giữ chút gì không em
Hay lòng thầm bảo cố quên
Bước chân chánh niệm với miền hư vô
Mưa rơi rơi phía Buôn Hồ
Phải đâu lệ rớt trên bờ mi cong
Cạn đi hết chén rượu nồng
Ai chờ đợi nữa bến sông bụi mù
Mai về rừng núi Pleiku
Thương đôi mắt khóc người từ trăm năm !
Ngày 11/3/2017
* PHƯỢNG TRƯƠNG ĐÌNH
Mê khúc
Với trang phục chói ngời hạnh phúc
Những thiên thần đến cùng tôi vào một tối mùa đông
Bên chiếc nôi trần gian
Họ đã ru tôi ngủ bằng bài ca về thảo nguyên xanh ngát
Thơm lừng những loài hoa khát vọng
Nước biển bỗng trở nên ngọt ngào
Núi lửa hiền dịu như bàn tay người mẹ
Những hàng rào gai thép
Phút chốc như cánh tay người tình bé nhỏ mơn man
Tôi gối đầu lên ngàn con sóng dữ
Như đứa trẻ ngoan đánh một giấc say sưa
Xa xa tiếng dòng sông gầm rú
Chìm dần vào màn khuya
Được ủ ấm bằng giấc mộng lung linh
Tôi dần quên mất
Những hạt giống khổ đau đang tách vỏ
Trong khu vườn tư tưởng giống nòi.
Mật ngôn 10
Trong sắc đỏ của loài hoa cuối
mùa tận hiến
tôi thấy những xác nắng
ngủ quên trên viền trí tưởng
bị bào mòn
trên đồng cỏ thân tàn ma dại
lúc hoàng hôn
bầm thẫm khát khao
những con cừu be be
theo tiếng bầy đàn
như những cung đàn thảm não
lặng câm trôi qua những chân cỏ
ung thư
bị tiêu hóa bởi dịch vị đêm
mông muội.
những cánh sao bị giam cầm
trên những toa tàu chất đầy hàng hóa
sương khói tương lai
được nhập lẩu từ miền đất ma quỷ
trên những con đường nhợt nhạt
tôi thấy những người đàn bà
mặc hoài chiếc áo nực nồng mồ hôi khốn khổ
như những bà mẹ những người chị đã mặc suốt bốn ngàn năm
thăng trầm dâu bể
từ những cánh môi queo quắp bình minh
bật ra những lời rao ứa máu
"gian truân nào, ai mua gian truân đê"
Này cô em nếu ngày mai tôi chết
Cô em xinh đẹp ơi
Nếu ngày mai
Sẽ sớm thôi, tôi chết
Liệu cô em có còn giữ tấm lòng chung thủy?
Hay cô em sẽ nhanh chóng quên tôi
Như người ta quên một cánh hoa tàn
Khi mới vừa mua nhành hoa thắm?
Cô em xinh đẹp ơi
Nếu ngày mai
Sẽ sớm thôi, tôi chết
Nơi mảnh vườn mỗi chiều chúng ta thường tâm sự
Dưới tàng cây mimosa tươi rói sắc vàng
Cô em còn ngồi nghe gió thổ lộ tâm tư
Và khe khẽ nhớ về tôi
Giản đơn như tưởng tiếc dòng hoài niệm?
Cô em xinh đẹp.
ơi.!
Nếu ngày mai
Sẽ sớm thôi, tôi chết
Xin cô đừng rơi lệ, xin cô
Lòng không buồn và tim không rướm máu
Xin đừng để lớp hóa trang gian dối
Làm hoen mờ làn nhan sắc kiêu sa.
Hạt cát lạc loài
Tôi là hạt cát màu đen
Lẫn lộn trong hàng hà hạt cát màu trắng trên bãi biển
Khi trăng lên cao
Ánh sáng của nó như tấm thảm lớn trải khắp
Những hạt cát trắng phản chiếu ngời lên như những viên kim cương
Một chiều kia cơn bão từ ngoài khơi hung dữ ập vào
Những đợt sóng cuồng điên xé nát lòng biển cả
Dưới những cánh tay gió tàn bạo
Lũ cát trắng thi nhau trốn chạy
Trong tiếng thét gào thảm thương
Cơn bão hò hét suốt đêm
Quật gãy những hàng phi lao già cỗi
Ngay những cây con cũng cùng chung số phận
Bão tan tôi hiện ra dưới những tia nắng mặt trời
Ngời sáng giữa hoang tàn.
Con chim sẻ và khúc thánh kinh
Con chim sẻ tha rơm làm tổ dưới mái ngói nhà thờ
Mỗi sáng khi trời còn bảng lảng hơi sương
Như những con chiên ngoan đạo
Nó thức giấc và lặng yên nghe những khúc kinh cầu
Hoàng hôn buông nó trở về sau chuyến hành trình dài
Nằm thu mình trong góc tổ
Và nghĩ tới cuộc sống vĩnh cửu
Nơi thiên đàng vô nhiễm
Thời gian theo mặt trời rụng rồi lại mọc
Trong bồn những cánh hoa mùa thu bắt đầu nói lời giã biệt
Mùa đông vươn bàn tay lạnh lẽo trên mọi nẻo đường
Các loài chim khởi hành cuộc thiên di về phương nam
Con chim sẻ cũng rời xa chiếc tổ của mình tìm miền ấm áp
Mỗi sáng tiếng kinh cầu lặng lẽ trôi qua mái ngói nhà thờ.
Mùa xuân nắng êm đềm dát vàng khắp nơi
Con chim sẻ háo hức theo muôn loài chim quay về cố hương
Đôi mắt nó ánh lên niềm sung sướng khi nghĩ đến những khúc thánh kinh
Và sự bình yên dưới mái giáo đường
Viên đạn oan khiên đã cướp đi
Sự sống con chim sẻ
Ngay khi nó vừa nhìn thấy mái ngói nhà thờ
Hiện ra dưới ánh bình minh
Máu của nó từng giọt nhỏ xuống
Làm nhuận hồng thêm những cánh hoa .
* ÁNH NGUYỆT
Tình Yêu
Tặng anh NĐS
Anh biết gì về con bé!
Tuổi thơ oằng hoang dại
Cái buổi ban đầu chiến chinh
Đi lượm vỏ đạn
Vừa bay ra khỏi chân súng
Của người lính Điạ Phương
Màu đồng sáng choé nóng hổi
Anh biết gì về bé!
Tìm thuốc pháo đại bác
Lén đốt ở góc hè
Mùi thuốc súng cay xè
Sáng rực, thiêu rụi hàng mi cong hoang dại
Tóc bé ngã màu vàng khét lẹt mùi nắng gió
Anh biết gì về nhỏ!
Bơi như con rái cá
Suốt cả buổi chiều dầm mình như trâu nước
Con bé thích con sông hơn ở nhà
thích các loài hoa
Mà ngày nào cũng hái về xả rác
Con bé hoang như những thằng con trai hái trái cây hàng xóm
Trèo bắt chim trên cành cao chót vót
Anh biết gì nhiều về tuổi thơ của bé chứ!
Nó hoang dại đôi mắt từ cái thuở mới biết bò
Trời sinh ra thế!
Rồi một ngày nó khóc như mưa
Khóc hơn bao giờ hết
Anh của nó người ta bắt đi biệt tích
Nó chưa biết hận thù
Chưa biết chiến tranh
Dù đạn bay xèo xèo cắm phập vào tường nhà xoẹt xoẹt
Cha nó đào hầm trốn đạn
Nó hít mùi đất sặc sụa
Đôi mắt hoang dại nhắm nghiền
Nó nhớ thương anh nó
Khóc từng đêm trước khi đi vào giấc ngủ
Miền quê đầy khói lửa
Nhưng bé vẫn lớn dần
Đôi mắt bé đong đầy hoang dại.
Anh biết gì về bé!
Đôi chân sáo đến trường
Bạn bè chia nhau chơi u mọi
Hênh hoang giữa nắng trưa, gió nồm
Nó chẳng cần chi nữa
Nó buồn rười rượi
Đôi mắt như thiêu rụi hoa lá cành
U buồn như dòng sông mùa khô hạn
Tuổi mười tám
Thênh thang
Tà áo lụa
Vẫn con mắt thiêu rụi và hoang dại
Cái tráng lì như sân bay giã chiến
Đôi môi cong cớn
Ghét đến tê người
Anh biết bé tuổi mười tám
Nàng như lột xác
Thành nàng tiên sống nơi thành thị
Nhưng nàng luôn khao khát trở lại tuổi thơ
Bên dòng sông thơ mộng
Nhìn hoa lộc vừng trôi đỏ
Hoa gạo bên đồi của cha nàng bay thơm ngát
Một vùng quê
Thanh bình
Chưa có chiến chinh
Đồi sim tím và gió chiều miên man
Trên những cánh đồng đầy nắng vàng và gió
Anh biết nàng từ đó!
Cô nữ sinh
Có đôi mắt thiêu rụi trái tim mình
Lần đầu tiên nhìn thấy
Anh yêu đôi mắt ấy
Đôi môi cong cớn
Cái vầng trán lì đến dễ ghét
Anh yêu bé cười như dâng hương mùa luá chín
Anh yêu bé thênh thang một khung trời hoang dại
Đầy hoa sim bình yên trong nắng mới
Anh yêu bé có đôi chân dài khiêu gợi dục tình
Mà cha ông thường nói...
Thế mới biết tuổi trăng tròn
Phơi phới
Anh yêu bé còn mang cả miền hoang dã đến đô thành
Đời trai chinh chiến
Yêu để mà yêu, thế thôi
Hẹn ước gì cho ngày mai nhỉ!
Nhưng nàng như chưa hề biết yêu
Nàng vô tư, thơ ngây như hoa dại
Anh biết rồi bé ạ
Nhưng anh vẫn muốn bé là của anh
Dẫu ngày mai viên đạn quân thù bắn thủng tim
Anh muốn dành riêng bé trong tâm hồn của chàng trai
Trên vai người lính chiến gánh nặng sơn hà
Em biết gì về anh không bé!
Con tim mới biết yêu lần đầu
Vì đôi mắt hoang dại của bé
Đã thiêu chột đời trai
***
Ngày tàn binh lữa
Anh ra khỏi nhà tù
Về tìm bé
Bé đã sang ngang
Sụp đổ cả trời và giông bão
Anh cứ mơ về bé
Đôi mắt hoang dại thuở nào
Làm anh điên đảo những vần thơ nhuộm màu thuốc súng
Anh chép cho bé ngàn lần (yêu em)
Ba mươi năm sau gặp nhau ở sân ga
Anh không còn nhớ
Bé ngày xưa trở thành thiếu phụ tròn đầy
Anh ráng moi trong ký ức để hình dung mà chẳng ra được bé
Còn cô nàng đã nhìn ra anh với bộ râu quai nón lin lỉn
Anh không nhớ em sao!
Nàng thốt lên và nụ cười làm điếng hồn anh
Moi tìm trong trí nhớ
Anh đầu hàng tất cả
Thời gian quá dài đã làm bé không còn như xưa
***
Giờ đây nàng nơi phương trời thăm thẳm
Anh muốn là mây bay đến chân trời nào đấy!
Có hình bóng, mắt môi em hoang dại
hay anh là muôn trùng con sóng
Nàng là con thuyền viễn phương
Cho đêm đêm gió về sóng vỗ bên mạn thuyền đầy lãng mạn
Anh chỉ nhớ em của ngày xưa, tuổi đôi mươi trong sáng
Em mang đi tất cả
Miền hoang dại của thảo nguyên xanh
Đời anh con hươu sầu vạn cổ
Cứ nhón gót đi tìm lá xanh trên cao vời vợi
Thảo nguyên bình yên của đời anh xa vạn ngàn thiên lý
Anh vẫn giữ hình bóng em đến hết cuộc đời
Ôi đôi mắt hoang dại của anh!