NP PHAN
bài tạ ơn
tạ ơn mẹ cha đã bao năm nuôi con khó nhọc
đổ mô hôi trên đồng ruộng quê ta
đổ mồ hôi trên từng hàng khoai lúa
nước mắt khô dòng muối mặn làn da
tạ ơn mẹ cha mười mấy năm nuôi con ăn học
suối sông dài cứ chảy mãi trăm năm
tưới yêu thương cho đàn con còm cõi
ơi muôn đời ngọn lửa rực non xanh
tạ ơn mẹ cha đã nâng niu cho con tròn giấc
mong đàn con thấy ánh lửa tương lai
cơm - nước - mắt lo cho con ngày hai bữa
lớn lên con, trên quê hương đau khổ miệt mài
tạ ơn thầy đã cho con chữ nghĩa
dạy cho con những bài học sáng ngời
dạy cho con những bài học da vàng máu đỏ
công lao tiền nhân xương máu đắp bồi
tạ ơn thầy đã cho con tấm lòng u uẩn
dạy cho con những bài học thương người
dạy cho con cách nhìn cuộc sống
nhìn những trắng đen bộ mặt cuộc đời
tạ ơn bạn bè ta sống giữa lòng thế hệ
cất cao lời ca tiếng hát thật thà
con sóng lênh đênh, cánh buồm lạc hướng
dang tay lạc loài giữa chốn bao la
tạ ơn bạn bè ta đã thắp giùm ánh lửa
đời quạnh hiu như sa mạc hoang vu
chúng ta ra đời làm người bạc phước
ủ trong hồn tuổi trẻ lạc cơn mơ
tạ ơn bạn bè đã cho ta tiếng cười tiếng khóc
lúc đơn phương đối mặt với chính mình
nỗi bất hạnh lớn lên, đôi tay trống rỗng
con ốc trong hồn cũng bỗng lặng thinh
tạ ơn em, đóa hoa vừa chớm nở
tạ ơn người yêu dấu môi mắt say mê
em đã cho tôi cây đời ngà ngọc
cây đời vùi trong bóng sương khuya
tạ ơn em, bước chân hồng thánh thiện
cánh chim yêu thương trên đóa mây ngàn
tình khốn khổ chẳng khi nào đắp đổi
một mùa hoa - một thoáng phai tàn
tạ ơn đời, ta cúi xin tạ ơn tất cả
tạ ơn ta sống vật vã, cằn khô
đất và trời, nghìn năm cách mặt
xin tạ ơn quê hương, mãi mãi, bây giờ…
Tháng Tư
TRẦN DUY TRUNG
Bài ca buổi sáng.
dưới vòm cây hơi thở của mưa phùn
giọng gió buốt thổi qua cánh đồng hương mạ
trên đường bay con chim nhỏ
bầu trời mở ra như một biểu tượng của tháng Giêng.
tôi rong ý nghĩ mình vào bài ca buổi sáng
khi mặt trời đánh rơi những chiếc bóng trên ngọn đồi
và con đường dẫn về màu xanh giấc ngủ…
trong đôi mắt em xáo động
những giọt mùa tan nhanh trên sóng nước
và bài ca buổi sáng như một đôi cánh vút
lao vào vẻ đẹp của tháng Giêng.
Tất Niên Mùa
bóng tối nứt rạn
mùa sương thơm cánh mỏng
rụng cùng gió đồng.
dưới đêm mùa thiêm thiếp
mặt hồ và bóng tối lặng im
vài vòm cây mọng nước
thở vào đêm sâu…
rít cháy đỏ một đốm tàn điều thuốc
cô gái ăn sương về ngồi bên cửa lạnh
thả tóc vào mưa.
đêm nay là giao thừa…
em đừng khóc lụi tàn
khóc cho người vừa đến nhân gian.
Những bông hoa mùa trần gian (2)
1.
cha sẽ cột dây vào những đám mây
cho con cầm tay
để đôi chân bé nhỏ của con tự do chạy trên mặt đất
vì cuộc đời là có thật
vì tiếng cười con là có thật.
2.
trên đường đi chiều nay cha gặp
một ngôi nhà bỏ hoang trên vách đá
ngôi nhà đầy cỏ dại và hoa.
rồi cuộc đời cha sẽ đi qua
cha sẽ thành tro bụi
cha sẽ nằm lại bên vách núi
trong ngôi nhà,
đầy cỏ dại và hoa.
vì cuộc đời là có thật
vì cái chết là có thật.
3.
cái chết
đang rung chuông ngoài cửa thiên đàng
chúng ta,
những-bông-hoa-mùa-trần-gian.
chúng ta nở
và chúng ta đang tàn
cha và con,
chúng ta chỉ là khoảnh khắc.
cái hôn ngày hôm qua
cái ôm ngày hôm nay
như bông hoa,
chúng ta đang rộ nở
chúng ta tận hiến cuộc đời cho mỗi phút giây
cho sự hiện diện này
rực rỡ và duy nhất.
vì cuộc đời là có thật
vì tình yêu là có thật.
NGUYỄN MINH PHÚC
còn đây chút Huế
gửi Th
rồi em cũng bỏ theo chồng
nghe buồn con nước ngập dòng Hương Giang
bóng Trường Tiền đổ đò ngang
tôi ngồi ngơ ngác chiều vàng bến sông
đò qua An Cựu ngược dòng
em đi còn lại mênh mông tình sầu
thương chiều Đập Đá mưa mau
chút gì man mác chìm sâu đáy lòng
hỏi giờ Huế có buồn không
em xưa môi thắm má hồng giờ mô?
mà sao tôi cứ đợi chờ
chuông trôi Thiên Mụ núi mờ Kim Long
Huế ơi còn lại tấm lòng
tôi trao cho Huế long đong ngày về
có người chiều tím sông mê
đợi ai không biết
mà nghe nặng sầu...
huế, tháng 3/ 2017
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
Chấp chới
Có người líu ríu theo chồng
Buông lơi lời hát
Bỏ ngày xuân ngăn ngắt
Thúc nhịp trống dồn...
Se sắt buồn
Ơi người “xe chỉ luồn kim”
Ơi người nhớn nhác đi tìm
Đầu ghềnh cuối bãi
Lời xưa có còn mê mải...
Tìm ai...
Kìa ai...
Lừng chừng câu hát
Gió gằn ràn rạt
Trời mưa...
Chấp chới cánh diều.
Làng Đá, 21 tháng 04.2017
TRẦN QUỐC TOÀN
Những giọt đắng
Làn hương kí ức
Trắng
Nhìn mặt trăng những linh hồn chưa ngủ
Bắt treo cổ chòm sao Sư Tử đang ngự
Ngoe ngẩy
Cỏ mọc rễ trong bình thủy tinh.
Trên tường tờ lịch cũ
Chưa xé.
Vén màng bí mật
Căn nhà của những con lừa biết hát
Lúa thóc
Nhát búa cắm sâu vào những cái đầu bò. Phịch sọ.
Ôn dịch
Bình minh rỉ tiếng côn trùng Phương Đông. Quả cầu lửa. Mạch nguồn rúng động.
Cơn điên.
Chứng tử.
Những con cá hiền lành bơi. Tị nạn. Cá chim trắng
Dòng Cửu Long hấp hối. Ná thở. Cạn dòng.
Một thường dân nhặt nước mắt tổ tiên góp lại thành cây lúa. Lặng im. Chìm trong ru ca. Bài ru ca của thuốc diệt côn trùng.
Hạnh phúc pháo hoa. Nấm độc. Dân tộc.
Người bạn Chăm H'roi xuống phố, quên rừng.
Thổ cư. Phồn thực. Thổ nhưỡng. Tín ngưỡng.
Nước mắt sa mạc Phan Rang. Nhiệt hạch bùn cát. Những mỏ đá tuyệt đẹp.
Biển và tháp nắng.
Gục mặt nhìn tử địa. Rơi hoang.
Buồn từ kiếp kiếp...
Làn hương kí ức
Trên nhành thông đồi Phương Bối một con sóc đang bay.
(24.04.17)
NHẬT VI
Vũ Khúc Tháng Tư
1.
Mùa thu tự phụ
Ta kéo nhiều mây
Ta mang mầm lạnh
Ru sương đặc quánh
Đậu áng chân trời
Mùa thu, ừa, đợi
Lá ướm xiêm hài
Lá đùa son phấn
Thơm ngất đất say
Vũ khúc ngân dài
2.
Vừa nghe tiếng nhạc dạo đầu
Đã quên con chữ vuốt câu chưa thành
Từng nghe lời sắc lời thanh
Từng buông tay nắm dỗ dành chân quen
Khi tim người đã cài then
Chớ dầm mưa ướt mon men gõ hoài
Sao không về lối khoan thai
Bỏ sân lá úa cúc nay đã vàng