Khung trời xanh giăng mây nhớ
Khoảng cách hun hút dặm ngàn
Từ nơi đó cha mẹ ra đi hồi còn trẻ
Tôi trở về tròn tuổi chín mươi
Một song hành hai chiều xuôi ngược không điểm gặp
Quá dài cuộc chia xa…
Bàn chân lội khắp vùng miền đất nước
Chiến trường trận mạc từ ngày gươm súng trong tay
Mái tóc giờ đây đã ngả màu trắng bạc
Tập tễnh bước đi còn đủ cuộc trở về
Không còn sức cho một vòng biển bãi
Cũng không thể xuôi theo chiều dọc sông Hàn
Ngỡ ngàng phố phường cái gì cũng lạ
Đám đông những khuôn mặt chưa gặp bao giờ
Tôi ngồi trên mạn thuyền ghỗ cũ
Một bầu trời mây xốp bay bay
Những gốc cây già thẳng đứng
Những bãi xanh rì cỏ lá
Ngẫn ngơ nhìn ngắm mãi không thôi
Tình yêu quê hương một lần nở rộ
“Đà Nẵng đó con ơi”
Tiếng của cha tôi người đàn ông xứ Quảng
Oang oang lạnh vỡ
Trên bờ âu yếm gọi tên con
Ngoài khơi lộng át tiếng gió gào sóng giập
Đưa con tàu về bến bình an
Cuộc đối thoại của hai cha con
Cha 115 nằm dưới mộ
Con bên nấm mồ chín mươi tuổi vẫn là đứa trẻ thơ
Vỏn vẹn mấy câu cha yêu con
Con cũng yêu cha
Hai cha con đều thương yêu quê nhà Đà Nẵng
Suốt đời là kẻ tha hương mất gốc
Chín mươi năm lưu lạc không có quê hương
Khoảng trống không thể nào khỏa lấp
Tôi nhận quê hương khi khóc trước những nấm mồ
Đọc quê hương dọc dài danh sách ông sơ ông cố
Những trang gia phả họ Trần mở đất khai hoang
ĐÀ NẴNG ơi! Tôi được gọi tên và tự hào xứ xở…
Khung trời xanh giăng mây nhớ
Khoảng cách hun hút dặm ngàn
Qui cố hương một lần khi đời còn mảnh nhỏ
Bao tình yêu xin đóng gói mang theo
Con đường dài đã đến gần cuối đoạn
Chỉ một khúc quanh sẽ gặp lại ông bà
Đành thôi xác dẫu chôn vùi nơi đất khách
Hồn sẽ tìm về ấp ủ quê hương...
Sài Gòn 5/2015
PHAN VŨ