*NGUYỄN MINH PHÚC
nhớ cánh phù dung
nhớ Phạm Ngọc Lư
tài hoa chi lắm một thời
rồi như hoa cỏ tơi bời tháng năm
một mình hồn chắc lạnh căm
cô đơn bóng chiếc bạn nằm với trăng
thôi thì mây trắng giăng giăng
biên cương hành* với nhang trầm bạn đi
phẩy tay còn lại những gì
hóa ra vàng đá vô nghì vô chung
còn chăng giun dế muôn trùng
buồn sênh phách gõ bập bùng trống chiêng
bạn về hồn có linh thiêng
thì thơm nắm đất cuối miền lãng du
sẽ rồi còn lại thiên thu
câu thơ bạn gửi mộng mù dốc cao
chiều nay mưa tạt gió trào
cánh phù dung gãy phương nao chưa tàn...
* một bài thơ nổi tiếng của Lư
*QUẢNG TÁNH TRẦN CẦM
đời nhập linh thiêng
“Phật, Phật, Phật bất khả kiến
Tâm, tâm, tâm bất khả thuyết”
Phật Tâm Ca, Tuệ Trung Thượng Sĩ
người rằng công lý là cong lý
lửa hận trần gian tắt đã lâu
lời đồn anh, tỳ kheo nói pháp
bước dài bồ tát, trải đêm thâu
đồn rằng anh lạc núi tu di
trí huệ càn khôn bừng khai thị
đời nhập linh thiêng
thời biển dâu
đời nhập linh thiêng
đi, đến, đâu
người rằng phật, phật
bất khả kiến
ta bà một cõi ngập ưu phiền
tâm, tâm, thầy, tôi
bất khả thuyết
ô thầy a-nan, ô thầy ca-diếp
phật, tâm, tâm, phật
khởi cơ duyên
thở cùng tôi
bơi vội vã trên dòng sinh tử
sớm sơ sinh tóc bạc trắng cuối ngày
vần vũ ngang trời
tinh nghịch cuộc chơi
tay khô cằn cỗi, lòng thôi dại khờ
∙
biển sương mờ mịt
rượu phạt không chờ
ai quỵ bên dốc đá
cuối đường, cuối đời
bến bờ vời vợi giữa ngàn khơi
∙
ngày ra đời, ngày qua đời
người đứng đợi, người chơi vơi
trông chi − ai đi, ai đến
trần ai bao ngả mênh mang
chén trà trong tay chưa cạn
hương nhài ngào ngạt gọi mời
nắng sớm tắm thơm đồi gió
vắng, lặng − hãy thở cùng tôi
* TRẦN QUỐC TOÀN
kịch âm.
ngồi uống những cốc nước buồn chảy ra từ gốc cây
những con chim ngủ mê và gió thổi
trong đêm trăng sáng, khói thuốc làm mờ sự hiện khởi của quá khứ hoang ảo
mỗi ngày trôi qua
đại tạng thế giới hiện dòng dòng mây trắng và hàng ngàn ngôi sao nhỏ, lớn
mỗi giấc ngủ mệt nhoài
mắt khép bình yên trong tán cây bạch lạp
chỉ có chiếc lá ma nằm chờ những giọt mưa sớm.
trong căn nhà lá cây đỏ
mùa hè
những giọt rượu đen
ý nghĩ bị bóc vỏ trong hằm sâu buốt nhứt, u nhọt và
tiếng khóc
bản năng của một giọt nước mắt
nghiến chặt hàm oan
tuổi mới lớn
sự kiện cáo cái nhìn cú vọ, những cơn gió tẩm rôm sảy và
gót chân non bóc tróc
mùi sữa non bầu ngực
mùi máu tanh tưởi chảy
như suối tháng hạ
những con rắn trung ngoắc ngoắc cái đầu trơn
hạ màn
những con đốm bay trong chiều nhang khói bia mộ.
tiên tổ
mảnh đất mọc lên những hình nộm đá
buổi chiều nhóm lửa ma trơi
bay
khi di chuyển một con sông
những dây thần kinh căng máu
tôi ngồi lặng im để nghe sự chuyển động
từ một cuốn sách không còn ý thức trong lịch sử của những con người bị tiêm chích quá nhiều sự dối trá và tham ác
nghe nụ cười của em bé
những tháng ngày lưu vong
trốn sâu
mặt trời mù
và ánh trăng u ám
mùi dịch họa
bốc mộ
những nhọc nhằn- ngửa mặt- nanh đen chõi ra muốn hút
những tai họa, và
bầy người hội họp
để cắt cổ những con người đi một mình trong đêm tối...
hỗn độn.
khi những ngón chân còn trẻ
chúng. những con bọ cánh hoa nâu đậu trên mùa bí ngô
mùa những linh hồn trẻ trung già yếu bệnh tật rủ nhau về ngồi trên thềm hè
trong thớ gỗ khắc họa tên một con họa mi
trái khổ qua trỗ chín
một người vừa tìm đến cái chết và
đã trả lời được những câu hỏi lúc sống
về thế giới bên kia
bóng đèn dầu soi sáng đủ
những chiếc vụ xoay
ối! trời vẫn đẹp
mây trắng
và con gà gáy tiếng vàng võ, một cô gái trẻ ngồi cười trên bàn thờ
thản nhiên bia rượu
một người đàn ông gập mình sau cơn tai biến
quả trám rụng
hình như thời khắc giao mùa
một cơn gió lốc, bụi bặm cuốn về phía trời xa
khi con cá nổi phơi bụng
luồng điện cực ác
như bầy chim lao vào tấm lưới của gã( hiện tại đã ngồi ăn xôi trên bàn thờ) và kêu và quẫy cánh chào hoàng hôn.
trên huyệt lộ
những cánh phù du sẽ chia cách với ánh sáng
tuyệt mù khơi
đi trong niềm thương hận
đêm rọc giấy
lòng đầy những cánh hoa, những cánh hoa sứ trắng trên phố núi kon-tum
tìm đại kí ức
buồn
con sư tử trắng mở mắt nhìn thế giới bi mộng.
một vòng tròn
lạ
tên một ngọn gió rừng
mùi cà phê chồn
con sóc, nai, nhím, mang tác...
cái cối
giã nát những con kiến đỏ
mùi đu đủ
giọt sương vỡ
những âm thanh u ám trong những thân cây
phát tán nỗi sợ hãi từ những mộ lá
bình minh thắt cổ
những cái máy rồ rồ
phóng thanh
đường đi tối
những ngôi sao trên vùng sông tối
tiếng cười của em bé trong căn nhà tối
bọn chim hét trên núi
một cơn gió lạnh
tan xác trên dải ngân hà không một hành tinh dịch chuyển trong não trạng của con người.
(Trần Quốc Toàn)