* NHẬT VI
Đường thầm thì
Sau mỗi bận lạc đường tưởng thôi
Ngừng dấn bước
Lối rẽ khôn lường tim nhảy điệu salsa
Trưa vén tóc nhện giăng sào phơi áo
Chân cứ buồn muốn vượt núi đồi kia
Muốn bất chấp vai run lòng tay lở
Muốn theo gió bồng quảy gánh đam mê
Sau mưa cuối rừng
Nơi biển liền sông đáp từng dấu hỏi
Vạt nắng lưng chừng ráp vội tiếng thơ trôi
Một lần rồi một lần giữa thảo nguyên căng tràn ngực mỏng
Tiếng ngựa hí bầy run mép nước hồ xanh
Dụi mắt đi
Len đến tận cùng mùa cỏ rối
Gió bạt sẽ ngừng
Đau rồi sẽ khỏi người ơi
(Chân chạm mé rào nghe thơm mùi gạo mới
Tiếng đũa khua chiều ta chẳng lỗi gì nhau)
-
Số và đêm
Thở khì, chạng vạng
Em ngồi đi mình có mấy khi
Ngày giãn cuối ngày
Tiếng cười vang dãy số
Tiếng chạm ly đóng sổ kết năm
Chia phần trăm trên vùng ngực mỏi
Thuế tình dăm mười năm lóm đồng tiền duyên khéo
Chân leo theo lạm pháp chéo lưng cong
Vòng ôm bởi rởi
Vừa đủ dày vừa đủ thương vừa đủ bướng
Tìm bóng nhau lê la nơi đất hứa
Thuế bằng không
Thở khì, chạng vạng
Chuyến xe sáu giờ trễ ba giây
Hàng ghế dưới bóng cây bồng sương
Em ơi đêm trẻ như mười tám
* QUẢNG TÁNH TRẦN CẦM
đêm bolsa
lê lết đường khuya
trăng khuyết
héo hon, vàng võ
giọt nước mắt oan khiên
chập chờn thả hồn trong bát phở
đếm ngày tháng không mưa
đêm bolsa rối nùi
đêm bolsa da diết
đêm bolsa đàn đúm một trời
bóc, lột giấc chiêm bao màu huyết dụ
trần trụi, nhễ nhại bên vỉa hè
ngất ngây, tê môi, cháy lưỡi
đêm bolsa lắng sâu, thăm thẳm, mịt mù
∙
đêm bolsa − người chờ, người đợi
trăng, sao chìm đắm cõi chơi vơi
người hụt hơi − bơi ngược dòng ký ức
UYÊN LƯƠNG
Vì Buồn Là Của Riêng Tôi
Trời buồn gói nắng trong mây
Còn tôi đi kiếm sợi dây gói sầu
Cớ gì mà cứ lâu lâu
Mở ra để thấy cơn đau về nguồn
Thôi đành gói ghém kỹ luôn
Tặng hết cái buồn vào chốn thi ca
Muốn gom chữ nghĩa người ta
Làm riêng vốn liếng gọi là bài thơ
Và thành đạo trộm bao giờ
Nhưng buồn tôi đó trơ trơ bản quyền.
Mượn Gì...
Mượn nắng hong giọt mưa ngâu
Mượn gì hong hết vũng sầu trong tôi?
Để còn nhìn tiếp cuộc đời
Bằng con mắt ráo ngó lơi phụ phàng.
VŨ THIÊN TƯỜNG
Bến thiếu thời
Em thêu lên áo hoa màu tím
Là đợi tôi về có phải không?
Phố xưa xõa tóc chiều đen nhánh
Hong nắng vàng hay hong yêu thương
Môi mắt u buồn pha hơi sương
Mây bay xa vắng gió vương vương
Em gữi cho ta mùa lan huệ
Và cả mùa thu chưa ly hương
Tôi cố tìm em trong bão táp
Tìm trong thương tích cánh buồm xa
Hoàng hôn đã tắt bao lần nến
Mà vẫn vô cùng như chiêm bao
Tôi chạy dọc theo bãi biển đời
Để tìm uống hết rượu chia phôi
Cho ta mượn lái đêm nay nhé !
Về bến ngày xưa mộng thiếu thời...
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
Nhớ mẹ
.
Lòng quặn thắt
Nhớ những chiều nắng tắt
Kẽo kẹt gánh rau mẹ vội về nhà
Dáng mẹ xiêu xiêu run rẩy chiều tà
.
Cha ở phương xa
Chúng con còn bé dại
Gánh nặng gia đình trĩu nặng đôi vai
Sương buốt sớm mai
Nắng táp trưa hè nhễ nhại
Mẹ gửi đồng xa tiếng cười
Mẹ mong đơm mùa trĩu hạt
Nhọc nhằn nhuộm lời mẹ hát
.
Ngửa mặt nhìn trời tay con nắm chặt
Nước mắt ngược vào tim mặn chát
Con muốn hỏi trời cao
Con muốn cào đất rộng
Đâu là lẽ công bằng
Mẹ một đời nhân hậu thẳng ngay
Sao lắm cơ cực đắng cay
Lặng thầm qua đời mẹ
Tan nát lòng con trẻ
.
Con về thăm mẹ
Thơ thẩn vào ra hương khói nghẹn ngào.
*.
Làng Đá, 02 tháng 07.2017