*PHƯỢNG TRƯƠNG ĐÌNH
HOA CẨM CHƯỚNG TRÊN BÀN
(CHO CPTN)
1.
Mỗi cánh, mỗi cánh
Nở ra dâng hiến
Và tàn . rụng
Vào lãng quên.
2.
phút giây chúng ta nghĩ về sự trở lại
nơi tiền thân của nước và không khí
mùa thu chúng ta như loài chim
ca vang trên ngọn đồi lộng gió
và mùa hè, trên khuôn mặt dòng sông
chúng ta là đám mây hạ sinh sự bình yên vô tận.
3.
Khi đêm buông bức màn sự thật
Chúng ta tìm đến ngôi nhà của lá
Tiếng gõ cửa vội vã
Làm giật mình dòng nhựa đang luân chuyển
“Hãy để chúng tôi vào
Trú tạm trong linh hồn thuần khiết của hoa”.
4.
Tôi muốn chìm vào sự im lặng của hoa
Để lắng nghe
Bài ca về mùa xuân huyền diệu
Tiếng đập cánh của chú bướm mới thoát ra khỏi kén
Khuấy động bầu trời.
Trong mỗi cánh hoa
Tôi lắng nghe sự thổn thức của vũ trụ
Chiếc xe thời gian , với những chuyến di cư
Hải đảo cô đơn trên đài hoa khi cánh lìa đời.
5.
Mặt bàn lốm đốm
từng chấm, từng chấm
máu hoa.
Tôi ngồi trên khát khao già cỗi
ngậm ngùi đọc lá thư di mệnh của hoa.
HỖN KHÚC 6.
MÓN ĐỒ UỐNG MANG TÊN : KIẾP NGƯỜI
1.
Soi xuống ao trong
Chúng ta thấy khuôn mặt mình
Lẫn trong màu rêu xanh biếc
Đàn cá nhỏ bơi qua
Cú đớp làm những cọng rêu và khuôn mặt chúng ta biến dạng
2.
Tôi lấp linh hồn tôi bằng những ý tưởng mù lòa
Ngực tôi là bến cảng buổi chiều thu
Tay tôi là ngọn gió đông không nơi nương trú
Vầng trán tôi quán trọ dưới chân đồi
3.
Đêm tĩnh. Vẽ bóng mình bằng màu sao tái nhợt
Vũ trụ tìm đến nằm khóc ngon lành
Trong trí nghĩ tôi.
Múc nước dòng ngân hà cô độc
Tôi làm gã bartender
Phê chế món đồ uống tương lai
Cho những lời sám hối
Khi giấc mơ về đỉnh Olympia sụp đổ
Dưới tháp ngôn từ đàn kiến.
4.
Niềm vui tháng tám vô sinh
Cơn mưa muộn trút khát khao
Lên từng khoang đời. Phố.
Đôi mắt thời gian khép hờ
Sau ô cửa.
Sợi tóc thiên di
Những ngón tay khuyết nửa mùa bình thản
Tôi ngồi ghép dòng sông nhiệm phước
Vào linh hồn hải cảng bơ vơ.
5.
Phác thảo mỗi nét của vòng khói
Khi điếu thuốc bị làn môi bức tử chầm chậm
Tôi cảm thấu tận cùng cơn đau
Của cái chết từ từ.
6.
Soi mình vào tâm hồn mình
Chúng ta thấy ngôi mộ hoàng hôn
Và đám quạ hoang gào thét
Trong dàn lưỡi mác gió
Những đứa trẻ chết già trên giấc mơ non.
MÓN ĐỒ UỐNG MANG TÊN : KIẾP NGƯỜI
1.
Soi xuống ao trong
Chúng ta thấy khuôn mặt mình
Lẫn trong màu rêu xanh biếc
Đàn cá nhỏ bơi qua
Cú đớp làm những cọng rêu và khuôn mặt chúng ta biến dạng
2.
Tôi lấp linh hồn tôi bằng những ý tưởng mù lòa
Ngực tôi là bến cảng buổi chiều thu
Tay tôi là ngọn gió đông không nơi nương trú
Vầng trán tôi quán trọ dưới chân đồi
3.
Đêm tĩnh. Vẽ bóng mình bằng màu sao tái nhợt
Vũ trụ tìm đến nằm khóc ngon lành
Trong trí nghĩ tôi.
Múc nước dòng ngân hà cô độc
Tôi làm gã bartender
Phê chế món đồ uống tương lai
Cho những lời sám hối
Khi giấc mơ về đỉnh Olympia sụp đổ
Dưới tháp ngôn từ đàn kiến.
4.
Niềm vui tháng tám vô sinh
Cơn mưa muộn trút khát khao
Lên từng khoang đời. Phố.
Đôi mắt thời gian khép hờ
Sau ô cửa.
Sợi tóc thiên di
Những ngón tay khuyết nửa mùa bình thản
Tôi ngồi ghép dòng sông nhiệm phước
Vào linh hồn hải cảng bơ vơ.
5.
Phác thảo mỗi nét của vòng khói
Khi điếu thuốc bị làn môi bức tử chầm chậm
Tôi cảm thấu tận cùng cơn đau
Của cái chết từ từ.
6.
Soi mình vào tâm hồn mình
Chúng ta thấy ngôi mộ hoàng hôn
Và đám quạ hoang gào thét
Trong dàn lưỡi mác gió
Những đứa trẻ chết già trên giấc mơ non.
*NGUYỄN THỊ BÍCH THOA.
Mẹ thương con!
Thương con,thương cả cuộc đời
Thương từ câu hát, thương lời ru nôi
Thương con từ thuở, ầu ơi!
Đến khi con biết ngọt bùi đắng cay
Thương con thương cả bàn tay
Nắng mưa mẹ nhận nợ vay chợ đời
Mong con hạnh phúc rạng ngời
Làm người biết chọn những lời đúng sai
Thương con thương cả hai vai
Lưng còng mẹ gánh dặm dài bão giông
Gánh chi cái nắng cháy đồng
Gánh chi tròn khuyết trăng trông lối về
Mẹ ơi!
Mấy dặm sơn khê
Con ngày trở lại chiều quê vắng người
Con thương nhớ một nụ cười
Nhăn nheo khéo mắt ,môi người ,
Mẹ ơi!
Mẹ thương con cả cuộc đời
Nước nguồn đổ xuống
Sống đời vì con
Nhớ ra
Thương mẹ
Muộn màng
Vườn xưa còn mỗi lá vàng rớt rơi
Ầu ơi! tiếng mẹ ầu ơi …
Thương từ câu hát, thương lời ru nôi
Thương con từ thuở, ầu ơi!
Đến khi con biết ngọt bùi đắng cay
Thương con thương cả bàn tay
Nắng mưa mẹ nhận nợ vay chợ đời
Mong con hạnh phúc rạng ngời
Làm người biết chọn những lời đúng sai
Thương con thương cả hai vai
Lưng còng mẹ gánh dặm dài bão giông
Gánh chi cái nắng cháy đồng
Gánh chi tròn khuyết trăng trông lối về
Mẹ ơi!
Mấy dặm sơn khê
Con ngày trở lại chiều quê vắng người
Con thương nhớ một nụ cười
Nhăn nheo khéo mắt ,môi người ,
Mẹ ơi!
Mẹ thương con cả cuộc đời
Nước nguồn đổ xuống
Sống đời vì con
Nhớ ra
Thương mẹ
Muộn màng
Vườn xưa còn mỗi lá vàng rớt rơi
Ầu ơi! tiếng mẹ ầu ơi …
Gửi ý kiến của bạn