NGUỒN CỘI
1
Bỏ lại đằng sau miền Trung mùa giông bão
Tàu chuyển bánh rùng rùng kéo ngược tôi về vùng rêu phong huyền thoại.
Phù sa đỏ quạch sông Hồng, sông La, sông Lam, sông Cầu khiến tôi ngợp thở
Gió miên man trên triền đồi Tam Đảo mùa thu khẽ rơi từng chiếc lá vàng.
Phiêu diêu trăng màu cổ tích.
Vi vu những sợi chuông tóc
Vi vu…
Còn đây bóng dáng tổ tiên ngày cầm bằng gạt nước mắt chia ly
Còn đây hun hút cánh nhạn lạc bầy một đi là không biết có còn ngày gặp lại
Trăm núi ngàn đèo tay dao tay bút
Xuôi về Nam!...
Hun hút mái đình sân rêu cột kèo bàn thờ tiên tổ
Hun hút cánh đồng mồ hôi đầy hơn hạt thóc quắn những gieo neo đói nghèo cơ cực
Chân bước xuống thuyền mà mủi lòng cố quận
Mang theo điệu lý câu hò ấm những đêm mưa dựng chòi khai khẩn
Gác lại thanh gươm ngọn giáo buổi sa trường trận mạc da ngựa bọc thây ngày công thành phá lũy
Dùng dằng mỗi bước mỗi chia ly!
2
Rồi ngày ly hương thương bến nhớ làng
Ăn hạt gạo đồng xa nát bờ ruộng cũ
Bắt con cá sông Thu Bồn, Vu Gia mơ quẫy bơi sông Hồng cạn lũ
Leo lét ngọn đèn tàn canh lanh canh giếng nước ao làng
Cơm áo sinh tồn bầm ruột tím gan
Gác mái chèo lên xôn xao một trời lễ hội
“Dù ai đi ngược về xuôi
Nhớ ngày giỗ tổ…”
Hùng khí Phong Châu nghìn đời rạng rỡ
Sáng lên ngọn tre ngà
Sáng lên hai hàng voi phủ phục sân đền
Lung linh huyền thoại
3
Mờ sương Tam Đảo ngày lên níu mây trời xuống hỏi
Vì sao núi hóa tường thành
Vì sao sông thành chiến lũy
Vì sao những cánh đồng bão giông vẫn vun lên mùa no ấm
Vì sao câu quan họ cứ vương vương
‘’Yêu nhau chẳng lọ chiếu giường
Dẫu rằng tàu lá che sương cũng tình”…
4
Khắc khoải tiếng gà gọi ngày Đại Lải
Mặt trời ngủ trong sương
Thu đầy lên mặt nước hồ mẫy mọng
Bóng chim đỏng đảnh ngang qua vụ mùa cõng nắng
Gương biếc xanh!
Tôi chìm vào giấc mơ ngàn năm
Hít hà ngọn gió
Nghe sóng sông Hồng reo!
MÙA ĐÔNG
Mùa đông về trên đôi cánh nâu
Trên mặt hồ, trên đồi cây và trong màu mắt
Những sợi lông vũ che kín những nẻo đường
Những tiếng kêu rất sâu
Lênh đênh nỗi niềm ướt lạnh…
Dòng sông vẫn trằn mình trôi trong mưa
Ngày dâng lên nỗi nhớ
Mơ hồ vó ngựa đâu đâu
Mơ hồ đò giang nước khẳm
Có tiếng chim ướt rơi trong chiều lạnh
Đồng xa quang gánh mẹ về
Đồng xa gió lùa nghiêng ngửa
Cha rì tắt trong mưa
Cuộc người lo toan, cuộc người gồng gánh
Gập ghềnh những bước gian nan
Gập ghềnh một đời lận đận
Bãi bờ còn đây mà người đi đâu
Mưa vuốt mùa rưng rức!
Ngày quất vào nhau buổi ta tuổi lớn
Xa lắt lơ xa
Bờ ao sũng lạnh
Con đường trôi hết dấu chân
Nhòe một trời kỷ niệm!...
Còn đây mà nhìn mưa lùa qua ngày tháng cũ
Còn đây nỗi niềm rưng rưng chảy ngược qua hồn
Rồi sẽ mất dần từng yêu dấu cũ
Mưa cứ mưa hoài trên đỉnh mùa đông…
NIỀM TIN
Rồi như những cánh chim đủ đầy lông cánh
Chúng con bay xa
Mãi mê những đường bay mới
Mãi mê những đám mây, những chân trời tít tắp
Nhiều khi trên giấc mơ cây
Con quắp vào nỗi nhớ
Gọi mẹ từng đêm!
Nhiều khi con thấy những luống cày xước vào đời con
Những luống mạ non mở cho con lối về cổ tích
Mở ra ngày bình yên
Mở ra một chân trời ca dao
Lung linh huyền nhiệm!
Nhiềù khi con thấy sóng trên sông quê cồn lên trong giấc ngủ
Con cò trắng đậu cành mềm đau đứt ruột con thơ
Những bờ bãi chênh chao mùa bão lũ
Nước mắt mùa màng ướt cùng tận trang thơ
Mẹ ơi! Trên nẻo đường con đi không như những giấc mơ
Không nhiều hoa thơm
Không như những gì mẹ kể
Nhưng con vẫn tin những yêu thương tràn đầy
Những trả vay là có thật .
Và qua những thác ghềnh là dòng sông bình yên
Và qua những bão giông là mùa xuân lộc biếc
Hy vọng về mênh mông!
Quê nhà, mùa đông
MÊ LỘ
Trên hành trình kiếm tìm của con người
Họ mang theo nhiều thứ
Khát vọng
Niềm vui
Nỗi buồn
Tham vọng…
Họ chất trên vai mình
Sự ngưỡng vọng tin yêu
Sự thù ghét,đố kỵ
Con đường không thể gọi là dài
Con đường không thể gọi là ngắn
Mỗi bình minh lên là rộn ràng
Mỗi hoàng hôn về là vội vã
Và cứ thế cứ thế
Cuộc hành trình phiêu linh.
Rồi một ngày chúng ta bỏ lại trên đường đi
Từng cái từng cái
Rồi một ngày niềm cô đơn gọi một mình ta đi
Trên một phiêu lộ khác…
Hành trình hiển lộ cơn đau của kiếp người
Là cuối cùng
Trút bỏ!
KHÚC XUÂN CA
Ngắt một chút nắng mùa đông tinh khôi cài lên tóc
Em lá xanh chờ tách vỏ dậy thì
Nhựa đầy mẩy đẩy chồi lên đợi nắng
Cánh tay trần đón gió gọi mùa đi
Chim đã hót khúc ca từ dẫu cũ
Mà âm giai chật cứng dấu an hòa
Màu cỏ ngọc tơ non chiều quyến rũ
Sông rửa mình trong vắt mắt mây qua
Có ngọn gió thổi tung chiều tháng chạp
Cuốn âu lo phiền muộn xuống chân đời
Đêm trừ tịch rộn ràng cơn vỡ ối
Nghe cựa mình nhưng nhức những mầm xuân.
*Tân An, Mùa giêng
Thái bảo-dương đỳnh
*ĐẶNG XUÂN XUYẾN
Chị Vượng
Tặng chị Vượng
Xếp nón thúng quai thao
Chị khạo khờ
Gả cho gã đàn ông khó tìm được vợ
Mười năm cặm cụi thân cò
Chị đắp lên gã đàn ông rúm ró
Nụ cười no đủ phởn phơ
Ánh mắt biết gài nỗi nhớ
Mười năm làm vợ
Mười năm vò võ
Chị gằn lòng thao thiết tiếng ầu ơ...
Thủ thỉ ru chị những giấc mơ
Gã cột vào chị câu tình chồng nghĩa vợ
Chị khạo khờ
Chị bấu bíu giấc mơ
Chị gồng thêm vài gánh nợ
Gã tang bồng sải cánh ước mơ
Thêm mười năm thân cò
Thêm nữa mười năm chị âm thầm lệ nhỏ...
.
Ngày trở về với công danh đã có
Dắt theo mắt xanh mỏ đỏ
Gã tiêu nhiều tiền Đô
Gã nói toàn xì xồ
Gã đòi bỏ vợ.
Chị thẫn thờ
Nhìn giấc mơ
Nhìn những mảng màu bục vỡ.
.
*
Hà Nội, 14 tháng 11.2017
*NGUYỄN THỊ HỒNG ĐÀO
Ký gửi người em thương
Nhiều đêm em tự hỏi
Ta yêu nhau giờ có muộn không anh nhỉ
Mà sao hương tình như bốc lửa thiêu thân
Tình chúng mình đẹp tựa trăng rằm
Anh tan trong em
Em chảy trong anh
Môi áp môi, ngực áp ngực
Đê mê trong men tình ái
…
Ôi ! mùa hoa chóng phai
Ngoài trời đầy mưa bay
Sao anh còn đi mãi
Thương vầng trăng hao khuyết
Lòng em buồn trăm năm !...
(Ziên Khánh, Khánh Hòa)