*LÊ THỊ NGỌC NỮ
Giọt Thơ
Nắng
Xoã tóc
Buông mềm mại
Cành thông kề vai
Hương ban mai ngây ngất
Ta mở lòng sao vẫn chật
Chẳng đủ chỗ chứa đựng yêu thương
Sợi nắng, vạt thông... cũng đã tơ vương
Cảm xúc thơ bật mầm xanh nụ
Bên Xuân Hương nhành liễu rũ
Phượng tím lặng dốc tình
Đà Lạt xinh xinh
Trong sương mờ
Giọt thơ
Đọng.
Vệt Nhớ
Sớm
Quê tôi
Mặt trời chớm
Nấp sau vạt chuối
Lúng liếng bóng nước soi
Bạch đàn bên đê xoã tóc
Ô Lắc ơi! Những ngày khó nhọc
Hương phù sa sông toả đến bâng khuâng
Vệt nhớ xưa ta mở bao lần
Con đường cùng nhau đến lớp
Bên cầu cây dệt mơ
Bước chân lắc lẻo
Cùng qua xẻo
Nước đầy
Thương...
Hành trình của lá
Trời
Xuân lành
Đón mầm xanh
Vươn cao, đâm chồi
Vui gió... đùa mây trôi
Lá lóng lánh dưới trăng soi
Hát ca cùng lũ chim sớm tối
Bướm ong dập dìu bên lá đầy hoa
Mùa hè qua... thu đến không xa
Biếc xanh chuyển dần úa lá
Gió từng cơn tơi tả
Run rẩy, mưa sa
Lá đành buông
Rơi xuống
Đất.
*TÀN CHIẾN CUỘC
Tự Họa
con thuyền không bến rong chơi
trôi, trôi, trôi dưới trăng lờ lững trôi
gió đem mây phủ trăng rồi
đêm buông dấu kín tuyệt lời trăng sao
con chim bay thẳm trời cao
mũi tên vút thẳng lẫn vào không trung
nghe mưa tấu khúc ngàn trùng
gót chân vô định lẫn cùng tháng năm…
- cõi tôi. còn nửa chỗ nằm.
quê hương một nửa. trăng thầm bỏ đi.
đêm về. đánh mất xuân thì.
vầng trăng xẻ nửa hồn thi ca, và…
trăng bao nhiêu tuổi, trăng già?
em bao nhiêu tuổi, em là… mong manh
đôi ta, hai mái đầu xanh
xẻ đôi một nửa, ta thành bơ vơ!
trăng không có tuổi, trăng chờ
ta đâu bất tử, bây giờ…
phôi pha!
trăm năm, trăng vẫn không già
trăng là… trăng cũ, tình là thăng hoa!
*TRẦN YÊN HÒA
Mùa thu tôi
Có phải mùa thu đã đến rồi em
Hàng hiên nhà bên ruộm vàng hoa cúc
Nhưng hiên nhà anh vẫn mịt tăm
Có lẽ tại em không về được
Ơi! Mùa thu! mùa thu! năm ấy
Tháng chín...có phải mùa thu không?
Đến nay anh đã quên rồi đấy
Mình anh đìu hiu với thu phong
Xưa thu ruộm vàng trên khắp phố
Phố và làng quê Việt Nam ta
Những chiếc lá vàng rơi đâu đó
Lá rơi vương đầy tóc em mà
Lá vàng bay bay trong gió lạnh
Cả một vùng ruộm vàng hồn anh
Bây giờ thì tim anh ngất lạnh
Ngó mùa thu qua quả tim mình
Ơi! mùa thu tháng chín quê nhà
Của ngày nào sao mà xa lắc
Ơi! tìm đâu một nước non xa!
Anh chong mắt ngó thu bằn bặt
Anh đã xa đất nước lắm rồi
Xa cả em trong mùa thu đó
Nên mùa thu cũng chết mất thôi
Tất cả dấu xưa đà cất vó
Xin gởi mùa thu lời xin lỗi
Tháng chín qua sao quá âm thầm
Không còn vàng rưng màu hoa cúc
Không còn ngày xưa, một thanh âm
Thà người phụ ta
Dù em có trăm trái tim
Thì tôi chỉ là có một
Yêu em tôi mãi đi tìm
Mà em thì cao chót vót
Rặt ròng những điều phù vân
Trái tim không làm nên tội
Tôi đeo đẳng chuyện tình buồn
Tháng năm qua trong tăm tối
Tào Tháo chém người ân nghĩa
Có câu nói đáng để đời
"Thà ta phụ người", người ơi
Còn hơn để người chém trúng
Tôi học câu đó lâu rồi
Trong thành bại phải vậy chăng?
Tôi phải nắm tay siết cổ
Bóp cò thẳng ngực nghĩa nhân
Người đâm tôi trăm nhát dao
Để những vết hằn sâu hoắm
Tôi nằm quằn quại dưới hào
Ngó lên trời cao thăm thẳm
Nhưng tôi không có thù em
Em vẫn là người có cánh
Em vẫn là tiếng chim oanh
Hót trên trời cao lanh lảnh
Vậy tôi bất lực mất rồi
Thôi một đời thua là vậy
Dù người phụ tôi bao nhiêu
Tôi không thể làm ngược lại
Tôi ôm tôi trong cô liêu
Thôi nhé riêng ta hãy sống
Em quay lưng bên tình nhân
Tôi một mình ôm hoài vọng
Dù người đâm tôi trăm mảnh
Tôi be bét thịt máu bầm
Tôi vẫn cười trên chiến trận
Làm Từ Hải đứng chết trân
4.11. 17. Anaheim, CA, USA
*NB
Yêu
Mỗi sáng thức dậy
Trời trong gió mát
Thấy lòng rộng mở
Cảm giác bình yên
Yêu tiếng chim ca
Yêu cơn gió thoảng
Yêu hoa và nắng
Yêu đất và trời
Đường xa diệu vợi
Nhạc thấm vào lòng
Công việc cuốn hút
Thời gian qua mau
Phải chăng cảm giác
Lãng đãng tâm hồn
Vì anh không tới
Vì anh đã xa
Và em nhận ra
Mình vẫn một mình
Yêu cả nỗi buồn
Cùng niềm vui mới
Để khi đêm về
Cật vấn trái tim
Còn yêu anh không?
Vẫn cứ trả lời
- Yêu!
NB.
*ĐẶNG XUÂN XUYẾN
Dòng Máu Lạc Hồng
Kính tặng nhà thơ, nhà giáo Nguyễn Duy Xuân
.
Họ đâu cần nhớ
Dầu chỉ mảy may
Tư thế hiên ngang của những chàng dũng sỹ
Bỏ mình xây tháp biển Đông
Mòn mỏi đợi trông
Chút ít hiếm hoi sự thật:
- Đất biển ông cha đang bị ngoại bang cướp đoạt!
.
Thôi
Họ đã cố giả mù giả điếc
Ngậm bả vinh hoa
Rước giặc giày xéo nước non nhà
Ta nhắc nhở cháu con
Nỗi ô nhục của phường Thị Tắc
Coi dân là giặc
Coi giặc là cha
Dòng máu Lạc Hồng
Bốn ngàn năm còn nóng.
*
Hà Nội, 20 tháng 01 năm 2017