*LÊ KIM THƯỢNG
1.
Quay về bến cũ, đò đưa
Tìm trang tình sử ngày xưa tình hồng
Tiếng buồn còn đọng hư không
Tại “Mưa bong bóng phập phồng...” xa nhau
Mười năm trôi nổi về đâu
Mười năm tình cũ nỗi sầu còn đây...
2.
Bóng em dáng nhỏ vai gầy
Chân son bước nhẹ, rụng đầy hoàng hoa
Môi xinh ngậm cọng Cỏ Gà
Mắt huyền đọng giọt nắng tà đẹp tươi
Tóc đen che nửa lưng người
Cho tôi trọn vẹn nụ cười ngây thơ
Gió đùa đôi má non tơ
Hương tình ngây ngất, dại khờ tim tôi
Hàng mi khép kín lại rồi
Bờ môi căng mọng, gọi mời nụ hôn
Bốn mùa nắng đổ, mưa tuôn
Niềm vui sẻ nửa, nỗi buồn chia hai
Hẹn thề dù có chông gai
Đường dài chung bước, chung hai bóng hình
Một thời quấn quýt mùi tình
Ngọt thơm chăn gối, hương trinh hoặc huyền...
3.
Lời ru Chim Sáo, Chim Quyên
Em đi mang cả thề nguyền sang sông
Bỏ tôi chín nhớ, mười mong
Sông trong đời sống... giữ lòng chân quê
Ngồi trông dáng nhỏ, tóc thề
Ráng chiều trôi chậm, lê thê bóng chiều
Chia tay không nói được nhiều
Tình ta tan tác cánh diều trong mưa
Tình ta bỗng hóa... “Ngày xưa...”
Bướm bay, hoa rụng, gió đưa mất rồi
Đường tình rơi tiếng thề bồi
Đi chung một đoạn rồi thôi... lỗi thề
Lòng buồn nửa tỉnh, nửa mê
Vây quanh giá lạnh, bốn bề mưa sa
Mười năm em vắng xa ta
Cầu Ô Thước, Dải Ngân Hà... tìm đâu?
Bốn mùa rơi rụng trái sầu
Bốn mùa rơi rụng Mưa Ngâu đầy trời
Cô đơn tìm ánh sao rơi
“Gió đưa Cây Cải...”buồn đời“... Rau Răm...”
Xa nhau, ngày hóa thành năm
Mùa trăng héo úa, mù tăm nghẹn ngào
“Gừng cay...” đi mất phương nào
Để cho “Muối mặn...” thấm vào mắt môi
Mỗi mùa, nhặt lá vàng rơi
Gom thành kỷ niệm, một thời... thương đau...
*DU TÂM LÃNG TỬ
Trăng Hải Ngoại II
Trăng tàn canh ngồi đợi nữ liêu trai
Mê mẩn hồn ai vì nhan sắc hình hài
Lời dịu ngọt cơn bão going êm ái
Trường tương tư mê mải những đêm dài
Hứng tình lên dòng thơ chảy miên man
Run rẩy châu thân ánh trăng vàng ve vuốt
Ôi làn da ngọc ngà trắng muốt
Tình thiên thu, tình như thuở ban đầu
Đêm tri kỷ, đêm hương tình đắm đuối
Đêm lạc loài, đêm mê muội đôi môi
Đời vô cùng sống chết một lần thôi
Nàng hãy nhớ những lời ta đã noí
Từ muôn kiếp người về đây hội ngộ
Tình tương tư trong sướng khổ luân hồi
Cơn thống khoái trăng vàng rơi đêm đợi
Người tình ơi hồn thương nhớ chơi vơi
*LỤC HÂN
Con Dế Nhỏ Và Tôi
Yêu người , ta yêu suốt đoạn đường
Vì người, ta yêu cả quê hương
Nước non kia hao gầy hàng thế kỷ
Người chào đời khoác lên đó gấm hoa
Vì trí tưởng không ngăn kẻ khách xa
Bơi ngược dòng thời gian vào hư cố
Để nắm bắt cho được hình bóng đó
Chạy tung tăng bên triền dài con đê
Từ ngút xa lũy tre mát dẫn về
Ngôi làng nhỏ có bóng trăng ôm ấp
Lọt kẽ lá rơi trên sân tràn ngập
Trăng vàng hơn vì ngày ấy thơ hơn
Con dế nhỏ cất tiếng gáy dỗi hờn
Người lớn nhanh ơ hờ bỏ lại nó
Vân nâu nâu bóng bẩy đôi cánh đó
Từng nâng niu ngăm nghía, giờ người đâu?
Dế hờn dỗi còn tôi luống âu sầu
Uống sương mai đọng chòi non biếc ấy
Dế phỏng phao từng ngày, riêng tôi đấy
Sống tưởng tượng để nuôi lớn tình tôi.