* NB
Chính là anh
Đôi khi em tự hỏi - tại sao em yêu anh?
Tại sao anh luôn ngự trị trong trái tim em?
Trong tâm hồn,trong từng vuông da thịt nồng say
Trên từng bước em đi
Trong từng giấc ngủ mỗi đêm
Phải chăng
Vì lời nói ngọt ngào, vì ánh mắt dịu êm
Hay bởi sự ấm áp của đôi bàn tay chia sẻ
Bởi những trải nghiệm cuộc đời anh đã nói cùng em
Hay sự cuồng si trong những chiếc hôn nồng cháy
Sao không thể lý giải được lý do em yêu anh
Không thể xui khiến em bớt yêu anh hơn nữa
Và đã không thể nói em hãy rời xa anh
Để em có thể lạnh lùng kiêu hãnh coi nhẹ tình mình
Chỉ biết rằng em yêu anh vì anh ngọt ngào san sẻ
Anh là cần thiết,là men say mỗi khi em cô độc
Anh là sức mạnh mỗi khi em muốn buông lơi
Và trên tất cả
Em yêu anh vì anh chính là anh
Anh ơi!
* THẢO TRẦN
Tiếc...
Vừa nghĩ ra một ý thơ hôm rồi
Rất yêu thích định đưa vào thơ mới
Anh đột nhiên rút chiếc thang chới với
Em rơi mình đau điếng, hồn đi hoang
Ôi đâu rồi, nào ý tưởng lớp lang
Nào câu cú êm xuôi như khúc hát
Những âm giai đưa vào thay điệu nhạc
Một bài thơ chưa viết đã khô lời
Em lục vào bộ nhớ tìm khắp nơi
Chẳng thể nào khôi phục dòng thương mến
Ngẩn ngơ hoài khác chi quên ngày hẹn
Bắt đợi chờ, tình hờn dỗi vút bay
Cũng tại anh mới ra nông nỗi này
Khiến bộ nhớ chất đầy cơn phiền muộn
Có tinh khôi mới chứa chan ý tưởng
Và những lời em yêu anh, yêu anh...
* NP PHAN
khúc từ ly
con sông tuổi thơ vẫn cứ xuôi dòng
gợn sóng nhỏ vỗ lên bờ ký ức
nơi chân trời màu hoàng hôn đỏ rực
có cánh chim bay về phía quê nhà
phía sau cơn mưa là ánh mắt của cha
trong nắng trưa có nụ cười của mẹ
cả một đời đi cùng mưa nguồn chớp bể
đôi vai mẹ cha nặng gánh dãi dầu
trái tim con nghiêng về cánh đồng sâu
nơi mồ hôi mẹ cha đổ xuống từng gốc rạ
manh áo, miếng cơm một đời vất vả
nuôi cho con khôn lớn thành người
mấy mươi năm giông bão cuộc đời
cha mẹ vẫn dõi theo con từng bước
nước mắt chảy xuôi, đời không khác được
giữa vô cùng là trời đất vô biên
nén nhang này con thắp bằng lửa trái tim
giữa đồng chiều, mắt con nhoà lệ
xin một lạy nơi mẹ cha yên nghỉ
và một lạy này, xin lạy tạ quê hương
LÊ KIM THƯỢNG
Người Dưng 1 - 2
1.
Em đi, lộng gió áo bay
Nửa tà lụa trắng, nửa mây bềnh bồng
Xuân thì ngây ngất hương nồng
Yêu cho rộng biển, dài sông trọn đời
Mai sau vật đổi, sao dời
Đôi ta chung bóng, chung đôi, chung đường
Chuồn chuồn vướng mạng tơ vương
Tôi - Em chín nhớ, mười thương chung tình
Bông Quỳnh rơi xuống cội Quỳnh
Tròn câu thề nguyện chúng mình trăm năm
Thương hoài đôi mắt lá răm
Đôi mày lá liễu... ngàn năm thương hoài
Tóc buông óng ả, suôn dài
Tay anh mười ngón, đan cài nhẹ êm
À ơi... em ngủ đi em
Cánh chim chiều muộn khép rèm mi cong
“Thương nhau cởi áo...” xuân hồng
Hương rơi trên ngực thơm nồng, non tơ
Ru em câu hát tình thơ
Câu thương, câu nhớ, câu chờ, câu mong
“Quạ kêu... nam đáo nữ phòng
Người dưng khác họ đem lòng...” giao bôi...
2.
Bờ tôi lở... bến em bồi
Đò đưa bến khác... tôi ngồi tiếc thương
Hương tình còn đọng chiếu giường
Mà nay đôi ngả, đôi đường song song
Nước nguồn chảy xuống Biển Đông
Thương em xa xứ... lấy chồng xứ xa
Đêm nằm chờ tiếng chân qua
Cô đơn, ôm bóng trăng tà thở than...
Phù Dung sớm nở, tối tàn
Thương em gãy gánh, lỡ làng phận duyên
Thương em phận gái thuyền quyên
Đường tình lận đận... con thuyền chênh chông
Mười hai bến nước long đong
Thương thân Góa phụ... xuân hồng tàn phai
Phận người... Bến nước mười hai
Bến trong, bến đục duyên ai nấy nhờ
Nửa vầng trăng khuyết hững hờ
Giường đôi một bóng, nằm mơ tình đầu
Mười năm còn giữ cho nhau
Nỗi sầu Kim Trọng... nỗi đau Thúy Kiều
Một trời thương, một trời yêu
Một trời kỷ niệm sớm chiều Yến Oanh
Ước gì... “Gương vỡ lại lành...”
“Châu về Hợp Phố”... Em - Anh chung nhà...
* NGỌC TÌNH
Khát Vọng Hồn Quê
Ta thương nhau bằng câu ca dao
Bằng bóng tròn gốc rạ
Bằng cánh cò nghiêng ngả
Bằng những giọt mồ hôi
Ta thương nhau bằng câu ca dao
Lời hương cau hương lúa
Lời thì thầm chan chứa
Lời ru của em
Ta thương nhau bằng câu ca dao
Nghe rì rào ngọn cỏ
Nghe vỗ về cánh gió
Nghe đất vỡ đồng xanh
Ta thương nhau bằng câu ca dao
Tiếng đàn bầu thánh thót
Lắng bổng trầm bốn mùa dịu ngọt
Ca dao khát vọng hồn quê.