*LÊ THỊ NGỌC NỮ
Mùa Yêu
Nửa đêm nghe tiếng hoa mai nở
Từng nụ bung đài ngỡ nhạc xuân
Gió đưa cành lá bâng khuâng động
Tháng chạp thượng huyền sao mênh mông...
Nguyệt quế bên hiên ngát hương nồng
Trước thềm cúc thắm cánh vàng cong
Sương ôm vạt cỏ long lanh níu
Trong vườn lộc biếc chuyển mùa yêu.
Mùa Gió Chướng
Ô Lắc ơi, ta nhớ mùa gió chướng
Tháng chạp xưa xuôi hướng ngõ quê nhà
Nước lớn về tôm cá cũng bao la
Mùa thu hoạch mặn mà ngày giáp tết
Chiếc xà_ngom đầy cá kèo đặc sệt
Gánh nặng oằn không mệt bởi vì vui
Nhóm chợ khuya chưa thấy ánh mặt trời
Vẫn đông đúc nhịp nhàng như trẩy hội
Ô Lắc ơi, ta nhớ ngày nước nổi
Trời lạnh về, gió chướng thổi: mùa rươi
Một chiếc thùng, một chiếc vợt cùng bơi
Vớt nhanh nhé, có mặt trời rươi hết
Những kỷ niệm xa xưa ngày giáp tết
Lòng nghe thèm kho quẹt nước mắm rươi
Buổi cơm vui rộn rã với tiếng cười
Se sắt nhớ chiếc nôi quê ngày ấy.
*NGUYỄN NAM
Nhìn Nắng Đang Lên
Hát trong bóng đêm, một mình
Thứ kho báu của ngôn từ nhảy nhót, hôm nay
Hãy để tôi được nhìn, ánh sáng loang ra
Co ro trong chiếc bình, có nước chảy xuống
Yên lặng, phải thật sự yên lặng
Để nghe tiếng một nhánh cỏ, chưa thoát khỏi lòng đất
Tiếng Gọi Dưới Làn Giấy Mỏng
Ở lại đây, chỉ lần này
Nép vào những hoang tàn vụn vặt, của tôi
Để thấy anh mỉm cười, anh chỉ buồn
Anh giết tôi, anh chết cho tôi
Trong một hạt gió: Anh lạnh
Giữa sự mới lạ, sự trường tồn
Tôi nằm bên bờ suối, nghe ánh bình minh
Đợi ở đây: Đôi mắt anh
Là một tia chớp, trời không mưa
Là một phút yêu, thời gian mục rữa
Khi Một Bài Thơ Đã Chết
Chúng tôi không thể ngồi lại với nhau, không thể
Nó đã chết, tôi đang sống
Tôi gọi nó, nó gọi tên nó
Khi loài người ngủ sâu, một kẻ thức tỉnh
Giữa căn phòng, nghiêng theo chiều Trái Đất
Nó luôn thật, tôi đôi lần giả dối
Tôi luôn thật, nó nằm im
Nó tự do, tôi hèn nhát
Tôi khóc, nó trong ngăn tủ
Những Ngày Trong Mảnh Chiến Tranh
Tôi phát hiện ra
Vào mùa hè năm 1993
Khi tay nắm cửa xoay, khoảng 21 giờ
Trong căn phòng đầy nội thất cũ
Sau gian thờ
Những chiếc ghế kiễng chân
Họ đã định bán chúng
Để có thêm một khoản thu nhập nhỏ
Mang điện vào nhà
Mê đắm trước những vòng quạt gió quay
Để mua thêm hai bao gạo
Để người đàn ông ngủ sâu, nắm tay người đàn bà, nhìn những đứa con
Khi mùa đông đến
*PHAN XUÂN THIẾT
Có Một Giọt Nắng
Ngồi bên gió khẽ hiên chiều
Mới hay mùa đã dập dìu gót thu
Trời gom nắng hạ còn dư
Cho bàng bạc khắp đến từ heo may
Rớt sau một giọt nắng say
Vì đang mê mãi ngắm mây trắng ngần
Ngắm mây xa, quên trời gần
Và gọi tên mãi muôn lần, người ơi.
*BÙI MINH VŨ
Mùa xuân
Những con chữ của anh là các ký hiệu
Ghép thành gương mặt em
Hàn gắn bằng rượu
Rạng rỡ mùa xuân
Những bài thơ của anh là màu sắc
Khoát lên người em lụa là
Cài khuy bằng môi
Bùng sáng trong đêm
Những tập sách của anh là tấm đắp hồng
Thân thể ngọc
Chẳng hề vung vãi
Dù ngoài kia rung dội
Ôi thân anh và thân em
Chạm vào giấc mơ bồng bềnh ngẫu nhiên
Bằng ký hiệu âm thanh và lửa
Những nốt nhạc ngân lên.