*VŨ THIÊN TƯỜNG
Về Gành
mộc mạc như ngàn năm
thành quách
nước đã lên
mà vẫn gió đầy sân
những bức tường run bần bật suốt đêm
nghe ánh sáng xuyên qua làn da ngọc
chân dung ngược nắng
sóng mù tăm
chiều ra lội
giữa tư bề thủy tộc
ai đã vẽ trên lối về
hoa lá
trận cuồng phong
qua phố một mình
mỹ nhân ngư
muôn đời huyền hoặc
ánh mắt buốn
như nợ một yêu đương
những phiến đá ôm ghì nhau
để sống
chiều vọng phu
hoa sóng nở vô thường
và sỏi đá
và luống hành
và biển
và áo em
và hơi thở hồn nhiên
VTT
*NGUYỄN NHÃ TIÊN
Một lần nghe tiếng núi xanh
Chập chùng tôi lau lách
bầu bạn đường lên non
Đông Bắc rồi Tây Bắc
mỗi núi một linh hồn
cứ đua nhau sương sớm
cứ đua nhau mây chiều
siêu hình từng cọng khói
chạm trổ niềm cô liêu
Bốn bề tôi núi, núi...
vẳng non xa thác gầm
mây lam trời bản vắng
buồn như thể tình câm
chút men cuồng khe suối
càng say càng độc hành
mù sa giăng trí nhớ
tôi gặp tôi ngày xanh
Đất lạ, trời cũng lạ
sao từng bước bâng khuâng
dường như tôi tiền kiếp
đa đoan những nợ nần
bỗng bầy đàn tiếng hát
lá xanh và gió xanh
cứ đua nhau mà biếc
ru bước chân gập ghềnh
Núi chừng như cao mãi
dốc chừng như lên trời
mơ hồ ngàn ánh lửa
đuốc hoa tàn tro rơi
sông Mã này sông Mã
nhà ngươi cũng lở - bồi
rừng mênh mông man điệu
tiếng khèn ai gọi tôi .
30/4/2018
*THIÊN HÀ
Bài Đà Lạt Tháng Năm
Trong cơn mê sảng mỏi mòn
Ngổn ngang chăn chiếu ta còn ta thôi
Lang thang chân bước rã rời
Rong chơi già nửa kiếp người chưa hay
Cho men lừa một thoáng say
Rưng rưng hồn nhỏ gợn vài nhớ thương...
Tháng Năm Đà Lạt mưa buồn
Bâng khuâng rợn sóng hồ sương ngự tình
Ta ru ta giấc mộng lành
Sài Gòn còn nắng thuỷ tinh độ nào
Em còn mắt tím vực sâu
Hoang sơ thiên cổ ướp sầu hỗn mang...
Rất mong manh điệu nhạc vàng
Dư âm chết yểu trên bàn tay khô
Chợt nghe buốt giá tâm tư
Trong ta xanh một mái mưa rũ buồn!
Cafe Tùng,một chiều mưa tháng Năm 1971, với thi sĩ Hoàng Anh Tuấn