*PHAN NAM
Bài thơ tháng chín
tháng chín
tôi không còn thấy những bông hoa
tôi không còn thấy ngọn cỏ dại
tháng chín
khu vườn đang rơi tự do
tôi thấy bố mẹ tôi như đóa hoa mới nở
tôi reo lên
bằng nỗi xúc động của một đứa trẻ
thế giới chui tọt vào ngôi nhà nhỏ bé
và tôi không còn thấy
quả đồi phía sau lưng
đằng trước thăm thẳm màu xanh đại dương
những con sóng đã quật ngã tôi
bằng một hơi thở vĩnh cửu
bố mẹ cầm tay tôi lau nước mắt
cánh cửa tái sinh trong lòng đất
tháng chín
ban phát cho thế gian
những hạt thóc cũ mèm…
*LÊ THỊ NGỌC NỮ
Quy Nhơn Trong Tôi
Quy Nhơn thuở nhỏ đôi mươi
Là theo tưởng tượng lời người bạn trai
Mỗi lần nhận lá thơ tay
Gửi qua bưu điện đường dài xa xôi
Quy Nhơn thuở ấy bồi hồi
Có bờ cát trắng cùng ngồi đếm sao
Có con sóng vỗ lao xao
Chuông nhà thờ Nhọn gọi bao rộn ràng...
... Quy Nhơn - tình ấy lỡ làng
Thơ Hàn Mặc Tử bàng hoàng nhớ quên
Vẫn mơ Ghềnh Ráng gọi tên
Một lần chân bước nhẹ bên biển chiều
Quy Nhơn đây_quá mến yêu
Hôm nay ta đến với nhiều hân hoan
Ô kìa Bãi Trứng rộn ràng
Cung đường ven biển bàng hoàng như mơ
Quy Nhơn thành phố nên thơ
Qua cầu Nhơn Hội bất ngờ trong ta
Một vùng trời biển bao la
Phương Mai bán đảo đang xa hoá gần
Quy Nhơn nắng gió bâng khuâng
Viếng Hàn Mặc Tử trong ngần câu thơ
Người xưa gặp lại đâu ngờ
Quy Nhơn ngày ấy bây giờ yêu thương.