Chiều tháng Chín trăng sà xuống phố
Rất gần và to như bánh đa
Khuya thức giấc - nguyệt trên vai núi
Sương giăng trời ửng một vòm ngà
Ngủ mệt ngon một giấc ngắn đủ
À đêm nay Mười Sáu Trung Thu
Nhớ trăng tuổi thơ - nước lớn tràn bờ
Nay trăng ấy soi đời ta già cũ
Ta dạy trăng làm thơ khi nào nhỉ?
Khi gác đầu lên ngực chị giữ em
Ngón tay khoanh tròn trăng rồi khoanh tròn ngực
Hỏi trăng tròn có giống ngực chị vun?
Ta dạy trăng làm thơ nhiều dịp lắm
Lúc trái tim thú nhận đã yêu ngầm
Lúc cô bạn đạp xe đến nhà thăm
Hè chia tay - ở thành nhớ đứa ruộng
Đứa vườn nhớ đứa chợ viết thư
Đứa bên sông nhớ đứa bên bờ
Em về biển nhớ chàng chân núi
Cậu nhà giàu nhớ con bạn quê...
Trăng dạy ta làm thơ bao giờ nhỉ?
Dường như từ khi tình yêu biệt ly
Tương tư, hận sầu, khổ đau, bi lụy
Trăng khóc trăng cười ta sân ta si
Trăng dạy cho tim thấu nỗi buồn
Những gì tình đến vẫn còn vương
Tình đi tan tác rơi như phượng
Nam nhi cường tráng mềm như tương
Trăng dạy cho lòng thấm nỗi thương
Đêm trăng vừa nở đóa Quỳnh hương
Khi đài hoa rũ tàn sinh lực
Tiếng đàn thê thiết rơi hạt sương
Trăng dạy cho hồn nỗi lặng im
Đêm Đông tĩnh mịch trắng sương chìm
Khẽ khàng vạt gió rùng mình lạnh
Côn trùng than thở chợt bặt thinh
Tuổi già chợt hiểu lời trăng nói
Dịu dàng hay rạng rỡ chơi vơi
Sông hồ biển núi trong đêm tối
Phát sáng lung linh nét tuyệt vời
Trăng vẫn mới bên ta một đời
Thơ của trăng - diệu quang không lời
Thơ của ta - diệu âm tim người
Ta và trăng và thơ cùng một nỗi
Một nỗi tình yêu người không biết
Một nỗi quê nhà trời không thương
Một nỗi lưu vong lòng thê thiết
Một nỗi đàn con lạc giống dòng.
Gửi ý kiến của bạn