*Nhật Quang
Hoài Đông
Hanh hanh nắng mùa Đông
Rơi trên bờ vai nhỏ
Long lanh mềm lá cỏ
Nhẹ bước lòng bâng khuâng
Lao xao gió mùa Đông
Mơn man vờn mái tóc
Tình trao trong ánh mắt
Ngỡ đắm miền xa xăm
Chiều Đông ngát hương thầm
Lối xưa giờ quạnh vắng
Hoàng hôn phai nhạt nắng
Sương giăng sầu mênh mang
Em gót buồn miên man
Nơi phương trời xứ lạ
Nghe chuông trầm vội vã
Hắt hiu lời tháng năm.
Em Đi Bỏ Lại Nỗi Buồn
*Trần Hoàng Vy
Muốn Biết Mùa Xin Hỏi Cây
Muốn biết mùa xin hỏi cây
Mùa xuân đến nhựa lên đầy
Lá xanh ngắt, cây khoe sắc
Nụ và hoa, ong bướm say!
Muốn biết mùa cây hỏi trái
Ve hát vang. Mùa hạ đến
Trái tắm mát. Mưa qua vườn
Cùng lớn lên, trái vàng ươn!..
Muốn biết mùa, cây hỏi lá
Mùa thu sang, lá mơ màng
Hiu hiu nắng, hiu hiu gió
Lá về cội gieo tơ vàng?
Muốn biết mùa, xin hỏi cây
Mùa đông đến, cây hao gầy
Nghe buốt giá, cành trơ lá
Ủ lửa hồng, chờ lộc cây...
*Nguyễn Văn Chín
chiều
bóng người đổ sập
rắc rối và an nhiên
u mê và thông thái
chiều
trôi trên những ngón đàn lười biếng
mớ thanh âm yếu ớt không cõng nổi một nỗi buồn
khô khốc như xác hoa đã một lần rực rỡ
kỷ niệm nén dồn trang sách cũ
chiều
có nỗi nhớ mang tên loài cỏ dại không chút hương đưa ủy mị nồng nàn
tóc in màu nắng loang lỗ hoàng hôn
chiều
sứ giả của mặt trời đã đi qua ngàn thế kỷ
vạn nẻo đường đưa ta vào bóng tối
ta và mùa trôi mênh mông
nỗi nhớ em lênh đênh trước chiều tan vào khoảnh khắc....