*Quảng Tánh Trần Cầm
ảo giác trên không
ngoảnh lại sau lưng
thấy bất hạnh mon men
theo bất hạnh
những giọt nước mắt lên trời
nhập nhòa rơi xuống
đọng và kết thành ghềnh đá trập trùng
giữa biển và trời
giữa xanh và xám
giữa mây mù mông lung
nàng trổ hoa tinh khôi
trắng lung linh như huyền sử dân gian
như dấu tích ngàn năm
còn đây sừng sững
trơ trọi
khôn nguôi
trong âm điệu thì thầm của gió & sóng
tôi nói khẽ với nàng
tôi vẫn còn đây
đời này và nhiều đời sau nữa
như giấc mộng dài
*Nhật Quang
Lục Bát Xuân
Tuổi già ngồi bấm đốt tay
Thu qua, Đông tận, thở dài…hết năm
Bé thơ múa hát, tung tăng
Khoe màu áo mới, lăng xăng vui cười
Dáng xuân tha thướt yêu đời
Cô em má thắm, mắt ngời đong đưa
Bên rèm e ấp…song thưa
Nhởn nhơ ong, bướm thêu thùa lời yêu
Xuân sang tóc mẹ nhuốm chiều
Vẫn dầm mưa nắng, liêu xiêu thân cò
Cha còn trĩu gánh âu lo
Mong con chắp cánh ước mơ…đẹp màu
Nghe thời gian vút bóng câu
Vần xoay vũ trụ phối vào huyền mơ
Đất trời dệt thắm duyên thơ
Cỏ hoa hong sắc, ươm tơ mượt mềm
Đông tàn đọng giọt chuông êm
Níu hồn hoang chốn cửa thiền nhân sinh
Trần gian niệm khúc tâm kinh
Ta nghiêng tâm lắng, gieo tình tụng Xuân.