Tôi Và Bây Giờ
Và bây giờ
tôi đang sống ở đây
Sài Gòn bao dung
Sài Gòn độ lượng
Hòn ngoc Viễn Đông
của xứ Nam kỳ.
Và bây giờ
tôi đang sống ở đây
Sài Gòn chợt mưa
Sài Gòn chợt nắng
số phận lầm than
vốn kiếp đoạ đày.
Ngày ấy bỏ quên
một thời trẻ trai
tưởng đã toi đời
trong cơn bão lửa
may còn sống sót
như gã khờ ngô ngây
Và bây giờ
tôi đang sống ở đây
đã già hơn
ba phần tư thế kỷ
quên muộn phiền
quên nỗi đắng cay
Và bây giờ
tôi ngẩn ngơ say!
*Như Ý Nguyễn Ngọc
Rác và Mặt Nạ
Người đàn bà lặng lẽ quét đường
Từng vụn rác gom lại hốt cho vào bao
Có một mảnh mặt nạ
Không biết là ai đã tháo ra
Vứt trên vỉa hè
Người đàn bà lặng lẽ nhặt lên
Một doanh nhân đi qua:
Có phải của ông không?
Không!Tôi vẫn dùng mỗi ngày
Bà hãy hỏi người đi sau!
Một bác sỹ đang tập thể thao
Người đàn bà vẫy chào:
Có phải bác làm rơi?
Không phải đâu bà ơi!
Của tôi vẫn chưa dời
Một diễn viên đứng lại chờ đèn đỏ:
Bà đến gần giơ chiếc mặt nạ ra
Không!Tôi chưa dùng nó bao giờ
Trong lòng tôi nó hàng giờ tồn tại!
Bà gật đầu nhìn dòng người đang lướt qua trước mặt
Ai cũng còn!Vậy ai đã làm rơi?
Giật mình đưa tay sờ lên mặt:
Cái này là của tôi!
Rác mỉm cười:
Loài người thật phức tạp
Cứ như tôi đơn giản không cần
Chỉ mình rác sống đời chân thật
Người đàn bà lại lặng lẽ
Tiếp tục quét rác đêm!
Quạnh Vắng Thềm Rêu