*Nguyễn Nhã Tiên
Khúc tang bồng với Bùi thi sĩ
Thân con như thể thân rơi
Một đêm mưa trút xuống đời cuồng điên
Bùi Giáng
Mây quái một đêm sinh cớ sự
Mưa cuồng sấm sét đất Duy Xuyên
Khoảng trời Cổ Tháp òa tiếng vỡ
Trút xuống đời một thi sĩ điên
Hạt giống thơ gieo thành sim tím
Thành hươu nai đùa giỡn thanh bình
Hay đâu sông núi thời chinh chiến
Quê xứ ngập tràn cuộc đao binh
Nhắm mắt cũng liều trò binh lửa
Cười khinh, thi sĩ múa trên đồi
Vết thương buốt ngực - lời thệ hải
Khóc một lần vĩnh viễn chia phôi!
Tý - Sé - Dùi Chiêng..., xuôi Cửa Đại
Thác lũ khe tuôn buổi Mưa nguồn (*)
Thu Bồn ngọc khoáng từng hạt cát
Phường Rạnh trời xanh gió cố hương
Sơn xuyên ừ nhé, ngàn âm vọng
Cô em mọi nhỏ ở bên trời
Mưa nắng hình hài trăng Cổ Tháp
Tiền kiếp đẫm đầy dấu rong chơi
Phương thảo đường hoa ngày du mục
Athens đêm rót mộng điên cuồng
Em hái dâu cồn xưaTrung Phước
Hiện thân về Phùng Khánh - Kim Cương...
Đi cho hết đêm dài vô tận
Yêu đui mù như buổi tân hôn
Như Nguyễn (**) từng Hồng Sơn Liệp Hộ
Nam Hải Điếu Đồ , tay nhẹ không
Đi cho hết ngày dài vô tận
Những tình nhân Chợ Lớn - Sài Gòn
Mặt đất gầy dưới chân bụi lấm
Phủi một lần là sạch trăm năm.
Viết trong đêm mơ gặp Bùi Giáng
(*) Mưa nguồn - Thi phẩm nổi tiếng của Bùi Giáng
(**) Nguyễn Du
*Lê Kim Thượng
Ươm Tình
Ta về… trải nắng, ươm tình
Gieo mầm hạt nhớ… mơ hình bóng xưa…
Sông quê rợp mát bóng dừa
Em đi xa vắng, bến xưa nhuộm sầu
Chiều xưa nắng tắt trên cầu
Bằng Lăng nhuộm tím tình đầu vấn vương
Chiều xưa Hoa Sữa nhả hương
Áo em thơm ngát, người thương diễm kiều
Em đi, bỏ lại quê chiều
Bờ tre, ruộng lúa... cánh diều, cò bay
Gió đồng man mác hương say
Ao xưa, Sen nở nhớ ngày vui chơi…
Khuya về nhẹ tiếng lá rơi
Bờ sông sóng vổ, thay lời nói yêu
Gió đưa cành Trúc xiêu xiêu
Che vành trăng tỏ, cho nhiều lả lơi
Thềm xưa, gió lạnh, hoa rơi
Đồng xa tiếng Cuốc buông lơi, hững hờ
Em đi, thề hẹn mong chờ…
“Chiêm bao thấy bậu… dậy sờ chiếu không…”
Mai kia em có lấy chồng
Nhớ dành ta… chút rượu hồng giao bôi
Nhớ dành ta… một chỗ ngồi
Theo con thuyền cưới bồi hồi sang sông...
Đưa nhau, đổ chén rượu hồng
Mai sau, em có theo chồng đất xa
Qua đò, gõ nhịp chèo ca
Nước xuôi, làm rượu quan hà chuốc say...
*NP Phan
chỉ là...
chỉ là chiếc lá chao nghiêng
dòng sông trôi giữa muộn phiền khói sương
lẽ nào gió chỉ một phương
cuốn theo giấc mộng hoang đường đi xa
lẽ nào giữa chốn phồn hoa
bước chân lỡ nhịp xót xa trang đài
tay nâng một đóa hoàng mai
kịp khi bạc tóc mới hay tao phùng
từ vô biên đến vô cùng
ngẫu nhiên gặp cánh phù dung đã tàn
ban sơ từ biệt hồng hoang
suối khe từ biệt non ngàn rong chơi
*Quảng Tánh Trần Cầm
tháng hạ, vọng (t)âm tôi
ở một chỗ đứng
trên chuyến xe đông người
tôi đi tìm
một khuôn mặt trong vô vàn
khuôn mặt hối hả trong dòng người
vô tận tha phương cầu thực
lăn xả vào buổi sáng
bầm dập trong buổi chiều
cho miếng ăn, miếng uống cầm hơi
·
ở một chỗ đứng
trong góc phố đông người
tôi đi tìm
một vóc dáng trong muôn ngàn
vóc dáng thấp thoáng từ mê khúc
bập bùng âm điệu của cuộc vui
thâu đêm rực rỡ son phấn neon
choáng ngợp, ù tai, hoa mắt
tưởng chừng mùa hoan lạc tiếp nối vô tận
·
ở một chỗ lơ lửng
trong không gian ảo chồng chéo dày dặc
tôi đi tìm
tên gọi, biệt danh, địa danh, biệt ngữ
vấn nạn, ngã rẽ, bi thảm
trong hầm hố đen đậm đặc
đầy rẩy trăn trở, ngỏ cụt
cơ hội cho cái ác trêu ghẹo
phô bẹo, hành hạ cảm xúc và
đâu đó trong vùng tranh tối tranh sáng
bọn người máy cấm cúi ghi chép
chèo kéo giải phóng hàng tồn
·
ở một chỗ ngồi
trên chuyến xe đêm không người
tôi đi tìm tôi
ngập ngụa trong hố thẳm vô vọng
trôi nổi trong câm lặng của sương khuya
nhớ ngây ngất mùi hương lạ
nhớ quay quắt mùi mắt, môi, má thật thà
và nghe vang vọng
tiếng nói, giọng cười nhí nhảnh
hồn nhiên như chim hót bên hiên ──
còn thấm đẫm vàng son ngày cũ
*Trần Yên Hòa
Vô ngôn (ngữ)
Thất tán tình lơ mơ lộng ngữ
Mưa tháng năm quày quả quay về
Đất trời đó không còn linh nữa
Hồn ậm ừ vuột khỏi cơn mê
Hồn quay lưng khôn cùng ta níu
Tiếc người xưa tỏ rõ mặt người
Trăng quạnh quẽ như là mê ngủ
Ta mình ên ngất tạnh mù khơi
Hồn mười năm trở thành lưu lạc
Vô âm. thanh sắc. quá nao lòng
Mưa. mưa. mưa. động lòng tháng bảy
Xa mặt người trở lại long đong
Em! em hỡi. Ta không câu nói
Mắt mù câm dấu chấm than buồn
Vuốt mặt khóc đá đeo nguyệt tận
Những hàm hồ một thuở long đong
Trí nhớ lạ. về bên cội phúc
Vô ngôn. hơn nói. cả trăm lần
Em trì hoản một đời mê mệt
Riêng mình ta. ngôn ngữ lần khân
Thôi không nói. Im hơi lặng tiếng
Thất tình. là nghiệp kiếp. riêng chung.