Với Dương-Trang và Thắng-Diệp:
Grand Prairies & Arlington, Texas, 10, 2017
Chuyến jetBlue đưa tôi trở lại
Nơi đã bỏ đi hơn 30 năm
Nắng hoàng hôn dường như e ngại
Chào khách đường xa ghé vội thăm.
Bước vào phi trường nhiều năm trước
Nơi tôi ngang dọc đón đồng hương
Những người chia chung cùng căn cước
Tỵ nạn, thuyền nhân, kiếp tha phương.
Không phải là người đào dĩ vãng
Tìm xương cốt mình đã vùi chôn
Một thời xuân trẻ không lãng phí
Nay đến tuổi già vẫn vui chơi.
Gia tài tôi đã lo dành dụm
Ngoài vợ con ra, còn bạn bè
Rượu ngon chỉ nhắp vài ba hớp
Cũng đủ cho mình chếnh choáng say.
Tôi trở về đây không tiếc nuối
Một thời lăn lội với sách đèn
Kỷ niệm ngày xưa như củi mục
Cứ để rữa tan vào lãng quên.
Sớm mai bên hiên vườn nhà bạn
Nhìn mưa bình minh trên luống rau
Nhà ai gà gáy mong trời sáng
Tôi uống niềm vui sợ qua mau.
Chiều xuống bạn tôi gom bếp lửa
Sưởi ấm hoàng hôn trong tiếng cười
Những phút xum vầy còn bao nữa?
Tuổi đời ngắn lại từng phút giây.
Tháng Mười tôi về thành phố cũ
Bạn hiền hai đứa cũng đủ rồi
Chuyện xưa dẫu nhiều như mưa lũ
Kể lại nhau nghe chỉ thế thôi.
Tôi tạ ơn đời cho mình được
Một chỗ trở về để vui chơi
Với bạn bè xưa dù rất vội
Đời người như thế mong gì hơn?.
Nước mắt tuôn ..,,